Mục lục
Hòa Thân Tân Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đả tự: Upin - Kiếm Giới

Đêm mùa hạ cực ngắn, khi Hòa Thân đến trước nha môn tri phủ thì mặt trời đã lên cao, hắn vào một tiệm bánh nướng ven đường ăn một lúc 3 chiếc bánh lót dạ, uống thêm một bát đậu nành, khi đoán chắc tri phủ đại nhân đã dùng điểm tâm sáng xong tiếp khách được rồi mới dắt ngựa đến trước cổng nha môn, vừa nhìn khí thế uy nghi nơi đây, Hòa Thân biết ngay nếu mình nói chỉ là một sư gia của một huyện lệnh nhỏ thì ngay cả tư cách đứng ngoài cửa cũng không có, ngẫm nghĩ một lúc, hắn lấy ra danh thiếp “Tam đẳng khinh xa đô úy” của mình dâng lên, khách sáo nhờ nha sai đứng gác vào thông báo có khách muốn bái kiến tri phủ đại nhân.

Tên nha sai gác cổng cầm lấy tấm danh thiếp do Hòa Thân đưa qua, liếc mắt nhìn vào, thấy trên đó ghi chức vị “Tam đẳng khinh xa đô úy”, còn đóng ấn to đùng của binh bộ, thế là không dám chậm trễ, vội nhanh chân chạy vào đưa tin, trước khi đi còn dặn một tên lính khác giúp Hòa Thân cầm dây cương dắt ngựa vào chuồng ăn cỏ.

Hòa Thân nghĩ thầm: Chức vị Tam đẳng khinh xa đô úy của mình tương đương chức quan tam phẩm, còn tri phủ chẳng qua chỉ là quan tứ phấm, tính ra mình còn cao hơn một cấp so với Liễu Hỷ Công, chỉ không biết lão ta có nể mặt mình hay không thôi.

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, chỉ thấy một quan viên dáng gầy cao ráo mặc quan phục hối hả bước từ nha môn ra ngoài, Hòa Thân biết đây nhất định là tri phủ Liễu Hỷ Công của phủ Khai Phong, bèn mang tâm trạng thấp thòm tiến lại gần.

“Thì ra là Tam đẳng khinh xa đô úy Hòa đại nhân đến, hạ quan đón tiếp chậm trễ, mong Hòa đại nhân lượng thứ!” Liễu Hỷ Công tươi cười hớn hở chắp tay hành lễ.

Hòa Thân nghe Liễu Hỷ Công gọi hắn là “Hòa đại nhân”, vội xua tay lia lịa nói: “Liễu đại nhân đừng xưng hô như thế, tại hạ chỉ giữ chức tước hư danh, nói trắng ra là nhờ công lao tổ tiên ăn không ngồi rồi, trước mặt Liễu đại nhân thật không dám ngồi cao!”

Nào ngờ Hòa Thân nói thế, Liễu Hỷ Công càng đối xử với hắn tôn kính hơn, vì Liễu Hỷ Công biết chức quan nhờ vào công lao tổ tiên thì chức quan đó mới bền vững, còn những ai dựa vào sức mình lăn lộn quan trường đổi về chiếc mũ ô sa, so ra vẫn yếu thế hơn, cũng dễ mất chức như chơi, bởi thế Hòa Thân vừa nhắc đến công lao tổ tiên, Liễu Hỷ Công càng không dám đắc tội với chàng thanh niên xuất thân quý tộc này.

Khi đến gần Hòa Thân mới nhìn rõ bộ dạng của tên Liễu Hỷ Công này cũng không làm người ta ghét lắm, đôi mắt điềm tĩnh hiền hòa trên khuôn mặt gầy gò, âm thanh khi nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn, hoàn toàn giống mẫu nhân vật chính diện trong các bộ phim truyền hình dài tập.

Liễu Hỷ Công mời Hòa Thân vào đại sảnh tiếp khách của nha môn, trước tiên hỏi thăm vài câu khách sáo cho đúng phép tắc quan trường, bảo gia nhân dâng trà ngon lên, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Hòa công tử từ Bắc Kinh đến hay có việc gì đi ngang qua đây? Có gì cần hạ quan góp sức xin Hòa công tử cứ dặn dò, đến Khai Phong rồi thì Hòa công tử cứ xem đây là nhà mình vậy, tuyệt đối đừng nên khách sáo, công tử mà khách sáo là xem ta như người ngoài rồi.”

Hòa Thân cười ha hả nói: “Nói ra chỉ sợ Liễu đại nhân chê cười, tại hạ chỉ vì không chịu nổi bị mẫu thân quản giáo nghiêm ở nhà nên mới ra ngoài đi đây đi đó, gần đây vừa đúng dịp đến huyện Huỳnh Dương gặp bằng hữu cũ Triệu Nhân Nghĩa đại nhân, được Triệu đại nhân thịnh tình tiếp đãi, tại hạ ở lại huyện nha giúp Triệu đại nhân xử lý chút chuyện vặt, một là để tìm hiểu dân sinh, hai là làm việc gì đó cho đỡ nhàm chán...”

Liễu Hỷ Công giật mình hỏi ngay: “Nói như vậy thì Hòa công tử chính là Hòa Thân phá án như thần ở huyện Huỳnh Dương rồi, vừa rồi ta xem danh thiếp của công tử đã cảm thấy quen quen, quả nhiên là như thế. Nghe nói công tử còn kinh doanh tiền âm phủ ở Huỳnh Dương, vụ này rất chấn động đấy! Ngoài ra còn việc này có lẽ Hòa công tử không biết, vụ án công tử phán ở Huỳnh Dương, thực tế là minh oan giúp tiểu điệt nhi Lâm Hạo Nam của ta đấy, tính ra Hòa công tử còn là ân nhân của nhà ta rồi.”

Hòa Thân thấy Liễu Hỷ Công biết rõ về mình như lòng bàn tay, cười ngượng một tiếng, lấy hết can đảm nói: “Liễu đại nhân chê cười rồi! Lần này tại hạ đến đây là có việc cầu xin Liễu đại nhân, mong Liễu đại nhân giúp cho!”

Liễu Hỷ Công nghĩ không ra Hòa Thân rốt cuộc có việc gì cần cầu xin mình, bèn cười ha hả nói: “Hòa công tử khách sáo rồi, có việc gì cứ nói, nếu giúp được ta nhất định không từ chối.”

“Lần này tại hạ đến đây vì chuyện trung thu tiền lương cứu tế của huyện Huỳnh Dương.” Hòa Thân nói thẳng vào vấn đề.

“Tiền lương cứu tế à?” Liễu Hỷ Công ngạc nhiên thốt lên.

“Đúng vậy! Năm ngoái tuần phủ Hà Nam Tô đại nhân báo lên triều đình vụ mùa bội thu, nhưng bá tánh huyện Huỳnh Dương nay đã kiệt quệ hơn một tháng rồi, đa số dân chúng đang bữa đói bữa no, nếu lúc này còn trưng thu tiền lương của họ, làm thế chẳng khác nào đẩy họ vào đường cùng chứ! Mong Liễu đại nhân ít nhiều miễn cho một chút, xem như tạo phúc cho mười mấy vạn bá tánh Huỳnh Dương vậy.” Hòa Thân nghiêm túc trinh bày.

Vừa nghe nhắc đến việc này, bộ mặt hớn hở của Liễu Hỷ Công lập tức chảy sệ, cười miễn cưỡng nói: “Nếu là việc cá nhân của Hòa công tử thì ta nhất định giúp đỡ, nhưng khoản tiền lương cứu tế này do đích thân tuần phủ đại nhân đặt ra, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì mất mũ ô sa trên đầu, nói không chừng còn bị khép tội kháng lại thánh chỉ... đó là tội chu di cửu tộc...”

Hòa Thân thấy Liễu Hỷ Công không chịu nể mặt, vừa rồi còn xưng hô khách sáo “đại nhân”, “ân nhân”, nhưng hắn lại không thể nổi đóa mắng chửi Liễu Hỷ Công, chỉ là tức tối tím tái mặt mày.

Liễu Hỷ Công quan sát sắc mặt Hòa Thân không được vui, toan tính trong lòng một lúc, nói thêm: “Hòa công tử chắc cũng đã biết tuần phủ đại nhân giao cho ta trưng thu tiền lương mỗi thứ 30 vạn, tuy ta giao xuống dưới nhiều hơn con số trên nhưng không phải vì vơ vét vào túi riêng đâu, chỉ vì đến thời hạn chắc chắn có một số nơi nộp không đủ, ta làm vậy cũng dự trù bất trắc mà thôi. Hòa công tử đừng nóng vội, hay là thế này, công tử hãy ở lại Khai Phong trước, đợi ta kiểm kê số tiền lương các nơi nộp về rồi chúng ta mới tính tiếp, công tử thấy thế nào?”

Thật ra trong tích tắc ngắn ngủi Liễu Hỷ Công đã toan tính kỹ càng trong bụng rồi, cuối cùng kết luận Hòa Thân là nhân vật không thể đắc tội. Vốn dĩ ông cũng có chỗ dựa ở kinh thành, em trai Liễu Hoa năm ngoái vừa được thăng chức lại bộ thị lang, đây đã là một chỗ dựa vững chắc rồi, nhưng không biết vì lý do gì mà cậu em trai này lại tỏ thái độ lạnh nhạt với Liễu Hỷ Công, càng không cần nhắc đến tên hắc bao công Lưu Dung rồi.

Lấy vụ án tiểu điệt nhi Lâm Hạo Nam ra mà nói, sau khi xảy ra chuyện Liễu Hỷ Công đã giới thiệu chú em vợ Lâm Khang đến phủ Liễu Hoa lo lót, nhưng mấy ngày sau ngân phiếu và quà cáp mang đi đều được trả về, cho đến nay số ngân phiếu và quà cáp đó vẫn còn đặt ở nhà Liễu Hỷ Công khiến ông chả còn mặt mũi nào gặp Lâm Khang.

Sau lưng bị cáo của vụ án kia chính là Trương Nhược Rừng, con trai của Trương Đình Ngọc, cũng là một nhân vật nổi danh của triều đình Đại Thanh, nhưng Hòa Thân chẳng có chút tiếng tăm gì khi đến Huỳnh Dương đã giải quyết nhẹ nhàng nhanh chóng vụ án, hơn nữa còn kín kẽ triệt để, đến nay Liễu Hỷ Công vẫn chưa nghe phía Trương Nhược Rừng có bất cứ động tĩnh gì.

Chỉ dựa vào việc này thôi là đủ biết tên tiểu từ Hòa Thân này không hề đơn giản, hắn còn mang chức hàm Tam đẳng khinh xa đô úy nữa chứ, ai mà biết sau này Hòa Thân về Bắc Kinh có vụt một cái hóa thân thành quan lớn trong triều hay không, hơn nữa với bản lĩnh của tiểu tử này, có lẽ vài năm sau hắn trở thành quân cơ đại thần Hòa trung đường thì càng nguy to rồi. Trên quan trường thêm một bằng hữu dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch, đó là lý do Liễu Hỷ Công không dám từ chối thẳng thừng với lời thỉnh cầu của Hòa Thân.

Hòa Thân lúc đầu nghe Liễu Hỷ Công từ chối, thất vọng não nề, vừa định đứng dậy cáo từ, lại nghe Liễu Hỷ Công đưa ra đề nghị, hình như việc này vẫn chưa hết hy vọng, thế là hắn quyết định đánh nhanh rút gọn, tiện thể thử thăm dò tâm tính của Liễu Hỷ Công. Hòa Thân chồm tới trước mặt Liễu Hỷ Công, mỉm cười nói: “Việc này còn phải nhờ Liễu đại nhân hạ thủ lưu tình, ở đây có chút tâm ý, mong Liễu đại nhân nhận cho!” Dứt lời, Hòa Thân thò tay vào ngực áo lôi ra xấp ngân phiếu 3000 lượng, tiếp đến nhanh nhẹn nhét vào dưới vạt áo bộ quan phục của Liễu Hỷ Công.

Liễu Hỷ Công thấy Hòa Thân nhét một xấp giấy cho mình, liếc sơ qua biết đó là ngân phiếu, vừa định mở miệng, Hòa Thân đã chắp tay vái chào, lớn tiếng cướp lời trước: “Liễu đại nhân, tại hạ sẽ đến dịch trạm nghỉ chân đợi hồi âm từ đại nhân.” Nói xong, Hòa Thân nhanh chân chuồn ngay ra ngoài không cho Liễu Hỷ Công cơ hội từ chối nhận ngân phiếu.

Ra đến dịch trạm, Hòa Thân lấy ra ấn tín của huyện nha Huỳnh Dương, bảo dịch quan tìm cho mình một căn phòng để nghỉ ngơi, do hai ngày hai đêm liền không chợp mắt nên Hòa Thân đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng khi hắn cởi áo ngoài, một xấp giấy lập tức rơi xuống, Hòa Thân vội nhặt lên xem, nhủ thầm: Lạ nhỉ? Tại sao xấp ngân phiếu 3000 lượng Triệu Nhân Nghĩa đưa cho mình vẫn còn ở đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hòa Thân đã nhớ ra: Hôm qua lúc đến Thôi Tiên tửu lầu bán giấy tiền vàng bạc, hắn tiện tay giữ lại một xấp nhét vào ngực áo, nào ngờ vừa rồi trong lúc hấp tấp hối lộ Liễu Hỷ Công đã đưa nhầm xấp ngân phiếu âm phủ cho người ta rồi.

Trời ơi! Tiêu tùng thật rồi! Lần này mọi thứ đều hỏng bét! Hòa Thân đấm ngực giậm chân, tự mắng mình vô dụng gây ra tai họa lớn. Liễu Hỷ Công đã cầm xấp ngân phiếu âm phủ, dù giờ có mang ngân phiếu thật đến đưa e cũng không cách gì đổi lại lòng tin của ông ta nữa.

“Sai một ly, đi một dặm. Phen này ta gây ra họa lớn không thể cứu vãn thật rồi!” Hòa Thân than ngắn thở dài, thất vọng gào to.

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK