Hòa Thân lén lút đi đến trước cửa phỏng của người mà mấy tên sát thủ muốn giết, vừa định đi lên gõ cửa. Lưu Toàn tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, đừng gõ, vừa có động tĩnh phía dưới không phải nghe thấy được sao - Thiếu gia xem tôi!” Chi thấy Lưu Toàn từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ cấm vào khe cửa. nhẹ nhàng bây vài cái, cánh cửa kia liền mở ra.
Hòa Thân vừa thấy cửa mở được rồi, trong lòng nghĩ cậu bé này quả thật là một kẻ trộm, bản lĩnh trèo tường cạy cửa thật là giỏi. Lập tức hắn cũng không nhiều lời, cùng với Lưu Toàn đi vào trong phòng.
Người ở trong phòng ngủ say như chết, đợi Hòa Thân đi vào trước mặt hắn nhẹ nhàng gọi vài tiếng, lại lay lay vài cái mà hắn vẫn chưa tỉnh, xem ra là do đi đường không quản mưa gió. mệt mỏi quá. Hòa Thân thấy người này gọi không tĩnh, đành phải khủng bố hắn một chút, liền nhẹ nhàng nắm cái mũi người này, một bàn tay bắt đầu sờ soạng trên mặt.
Lần này thật là có tác dụng, vừa sờ được vài cái người này cả kinh liền tinh giấc. Tuy rằng trong phòng tối đen như mực, nhưng ẩn hiện bên trong cũng có thể nhìn thấy trước mặt hắn đang đứng hai người sống.
“Các ngươi là ai? — muốn làm gì?” Người này hồ một câu rồi từ trên giường ngồi dậy.
Hòa Thân trong lòng vốn sinh cảm giác kính nể, đêm hôm khuya khoắc ngủ đang ngon, bỗng nhiên có người tới sờ mặt mình, tự nhiên còn có thể tỉnh táo hỏi rằng “Làm gì”, xem ra người này gan mật cũng không phải là bình thường, vì thế càng tin rằng người này cũng không phải hạng người tầm thường, lằn này làm tốt thật đúng là hắn cứu đúng người rồi.
Vừa rồi khi vào nhà, Hòa Thân sợ nhất hắn sợ hãi, bây giờ vừa thấy người này vô cùng bình tĩnh, vì thế liền tiến đến trước mật hắn, nhỏ giọng nói: “ Lão huynh, thật không dám đấu diếm, ta là tới cứu ngươi! — bây giờ phía dưới cửa sổ của ngươi có mấy người muốn giết ngươi!”
Người nọ đương nhiên không thể dễ dàng tin tưởng. Hòa Thân cũng không rảnh giải thích cho hắn, bèn nói: “Lão huynh, nếu có gì đáng giá thì mang theo, mau đi theo tiểu huynh đệ này của ta đi ra ngoài trốn! — Lưu Toàn, mau đưa Lão huynh đi ra ngoài!”
Ai biết ở góc phòng còn ngủ một người, vừa rồi cũng là ngủ như chết, bây giờ đă bị bọn họ làm cho tỉnh ngủ, vừa lăn lồng lốc từ trên giường đứng lên, vừa hé miệng đã định kêu to. — nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Lưu Toàn một cái động tác như diều hâu bắt gà con liền đánh móc sau gáy. người nọ không kịp hồ lên một tiếng đã bị Lưu Toàn lấy tay bưng kín miệng.
Hòa Thân lúc này mới thấy rõ, người ngủ ở trong góc kia cũng là một tên tiểu hài tử, tuổi cũng khoảng bằng Lưu Toàn, vẫn là một đứa nhỏ, xem ra cũng là một người hầu.
“Tiểu Phổ, đừng lên tiếng!” Người nọ nhỏ giọng nói với tiểu hài tử.
Tên tiểu hài tử kia vừa thấy chủ nhân lên tiếng, tuy rằng sợ hãi nhưng cũng bình tĩnh lại, trừng hai mắt kinh hoàng nhìn bọn họ.
Người nọ có lẽ trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, đối với thế cục trước mắt cũng phân tích phán đoán, mới nói với Hòa Thân: “Được rồi. chúng ta đi trước ra ngoài, nhưng không biết ngươi vì cái gì phải cứu ta?”
“Ta bây giờ không giải thích nhiều với ngươi, ngươi bây giờ mau đi, chờ đám sát thủ đi rồi. huynh đệ chúng ta vẫn có thời gian tán gẫu! — Lưu Toàn, các ngươi đi mau!” Hòa Thân nói.
“Vậy thiếu gia, thiếu gia làm sao bây giờ!” Lưu Toàn lo đến độ muốn khóc.
“Lưu Toàn ngươi sao bây giờ càng ngày càng không nghe lời, mau đi ra ngoài Hòa Thân nói.
Cứ như vậy Lưu Toàn và chủ tớ hai người liền đi ra ngoài, cánh cửa cũng được đóng lại nhẹ nhàng. Hòa Thân cũng thấy kích thích, cởi giày lên giường chui vào trong chăn của người kia.
Hòa Thân vừa nằm xuống trong phòng lập tức liền rơi vào một mảng tĩnh mịch, bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì. Cứ như vậy Hòa Thân có chút sợ hãi, hắn vốn định chờ Nhất Thanh và đám sát thủ vừa tiến đến, liền tung chăn ra phát hiện không phải là người bọn họ muốn giết sẽ quay đầu bước đi, nhưng hắn vừa thấy tư thế này, nếu Nhất Thanh bọn họ phá cửa mà vào, bất chấp tất cả dùng đao kiếm chém lung tung một trận lên giường, hắn không phải là xong rồi sao?
Không được, Hòa Thân tường tượng đến cảnh này nhất thời cả kinh toát mồ hồi, bèn hắt chăn lên ngồi ở đầu giường, trong lòng nghĩ: “Chỉ cần các ngươi vừa vào, ta hét tên Nhất Thanh, xem các ngươi còn giết hay không!” -Hắn thực tự tin rằng Nhất Thanh đă từng gặp hắn một lần sẽ không xuống tay với hắn.
Đúng lúc Hòa Thân vừa mới ngồi xuống đầu giường, chưa kịp nghĩ kỹ, chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, Hòa Thân sợ tới mức kêu lên một tiếng, chỉ thấy hai tên mặc y phục màu đen đã phá cửa số mà vào, đứng thăng trước mặt hắn!
“Nhất Thanh, là ngươi sao?” Hòa Thân cố gắng định thần, hướng về thân ảnh quen thuộc kia nói.
“A, ngươi là —” bóng đen kia cũng bị một trận kinh hoảng.
Hòa Thân vừa nghe đúng là giọng của Nhất Thanh, vì thế cũng không sợ hãi, ha ha cười nói: “Nhất Thanh cô nương thật sự là dễ quên, ngay cả ta cũng không nhận ra!”
“Sư tỷ, hắn chính là Hòa công tử “ bóng đen còn lại nói.
Hòa Thân vừa nghe người này cũng là đứa trẻ còn chưa trưởng thành, lại suy nghĩ hóa ra là đại danh người kia là Phùng Tiểu Lộ. Hòa Thân cười nói: “Hóa ra đều là người quen cũ, mau mời ngồi, mau mời ngồi!” Nói xong giơ tay đánh lửa đốt đèn.
“Hóa ra lại là ngươi, nói mau người kia ở trong phòng chạy đi đâu rồi!” Nhất Thanh hướng về phía Hòa Thân quát.
Hòa Thân vừa thấy cồ nương Nhất Thanh xinh đẹp này lúc này mặt không chút thay đổi, lạnh lùng, giống như không nhìn thấy hắn, nhất thời cũng có một chút lo lắng, miễn cường cười nói: “Nhất Thanh cô nương, cô nương tìm ai? --Ta vẫn ngủ ở đây!”
“Không cần đóng kịch, ngươi lần trước đã hoa ngôn xảo ngữ lừa chúng ta, lần này ngươi lại phá rối! Ta xem ngươi thật sự là tay sai của Mãn Thanh, ngươi còn ghê tởm hơn so với Liễu Hi Công!” Nhất Thanh mắng Hòa Thân.
Phùng Tiểu Lộ vung đao đơn trong tay, nói với Nhất Thanh: “Sư tỷ, giết tên cẩu nô tài này không cần phải sư tỷ động thủ, ta sẽ giải quyết hắn!” Nói xong liền tiến lên định lấy tính mạng Hòa Thân.
Ngay trong nháy mắt, cánh cửa phòng "Thình thịch” một tiếng bị người đá văng ra, lại có một đám người lập tức vọt vào trong phòng. Trong đó còn có hai người cầm đuốc, trong phòng nhất thời sáng như ban ngày!
"Thiếu gia, cẩn thận!” Lưu Toàn đứng ở giữa đám người, vừa thấy có người cầm đao muốn giết Hòa Thân, liền hướng về phía Phùng Tiểu Lộ hét to một tiếng.
Nhất Thanh vừa thấy trong đám người mới vào cũng không có người mà nàng đêm nay muốn giết, nhưng có hai người quen biết, nhất thời giận dữ: “Ngươi đúng là người tâm địa rắn rết, mặt người dạ thú, lại bày mưu hãm hại chúng ta, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Dứt lời giơ trường kiếm màu trắng trong tay, một đạo bạch quang hướng về phía Hòa Thân!
Hòa Thân vừa thấy Nhất Thanh lúc này không có một chút do dự, thật sự muốn lấy tính mệnh của hắn, nhất thời sợ tới mức thân mình ngửa về phía sau ngã ở trên giường. Cùng lúc đó, Lưu Toàn và hai người khác cũng chạy tới gần. Lưu Toàn chỉ là lo lắng Hòa Thân, một lòng muốn liều mình cứu chủ nhân, nhưng trong tay hai người kia lại đều mang theo binh khí, thấy động tác cực kỳ mạnh mẽ, không cần phải nói đều là người võ công phi phàm.
“Thiếu gia, không sao chứ... Lưu Toàn vừa thấy hai người bên cạnh mình đã bắt hai tên sát thủ kia, nhất thời bổ nhào trên giường, kéo Hòa Thân lên khóc hỏi.
“Ta không sao. chúng ta mau đi ra, Hòa Thân kéo Lưu Toàn nói.
Hòa Thân nghĩ đến ngược lại, lúc này đừng nói đi ra ngoài, ở trên giường chỉ một chút động tác là có thể đụng tới lưỡi dao sắc bén.
Nhất Thanh giờ phút này đã muốn đem phẫn nộ của kế hoạch thất bại lần này toàn bộ đều trút lên người Hòa Thân, bảo kiếm phát ánh sáng lạnh lẽo trong tay liên tục tìm chỗ trí mạng của Hòa Thân đê xuống tay, nếu không có hai người vừa rồi xông tới liều chết bảo vệ, Hòa Thân đă sớm thành ma dưới kiếm của nàng.
Đúng lúc bốn người trong phòng đánh bất phân thắng bại, chợt nghe thấy gần cửa sổ một trận tiếng vó ngựa vang trên đường, gần giống như tiếng của một đại đội người ngựa tới gần, còn có người lớn tiếng hô: “Bắt thích khách, bắt thích khách!”
“Đừng để cho thích khách chạy!”
“Ai bắt lấy thích khách, Tổng đốc đại nhân có phần thưởng!”
“Các huynh đệ, đi lên!”
Hòa Thân vừa nghe đại đội quan quân đến đây, trong lòng kêu to “không tốt”, nếu quan binh vây quanh nơi này, hắn không phải thật sự đã hại Nhất Thanh bọn họ sao?
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----