Doãn Kế Thiện nghe xong lời nói của Hòa Thân, mỉm cười nói: “Hòa công tử, thật ra ngươi không cần phải lo lắng như thế. Tuy rằng triều đình luôn luôn cấm thông thương với người ngoại quốc, nhưng là mấy năm gần đây cũng có chút buông lỏng! — Mấu chốt là triều đình bây giờ đang thiếu tiền, mùa xuân năm nay A Quế Trung đường mang binh Bắc chinh Cát Nhĩ. Nhưng hộ bộ lại ngay cả một nửa quân lương cũng không lấy được, đến cuối cùng vẫn là ta từ kho các nơi xê dịch quay vòng mới xem như ứng phó được!”
Hòa Thân nói: “Hóa ra triều đình cũng thiếu tiền như vậy!”
“Đâu chỉ thiếu tiền, quả thực đã sắp tới lúc không vận chuyển được nữa! Một tháng trước, Hoàng Thượng vì làm khánh thọ cho thái hậu, quyết định phải sửa tòa Vạn Phúc Lâu. Nhưng chỉ dựa vào bạc của đại nội Hoàng Thượng đương nhiên ngay cả ba phần tiền công cũng không đủ, mặt khác Hoàng Thượng còn muốn đại tu Viên Minh viện, cải tạo Thừa Đức sơn trang nghỉ hè; gần đây còn nói phải nam tuần, hạng mục kia không phải đổ vào núi vàng núi bạc à! - Tiền của triều đình đa phần từ Lưỡng Giang, nhưng từ tháng tư năm nay sau khi Lí Thị Nghiêu đến Lưỡng Quảng nhận chức Tổng đốc, thuế má của hắn lập tức vượt qua mấy tỉnh của Giang Nam.
Bạc trắng vừa giao vào quốc khố, quan to văn võ khắp triều người nào không cao hứng phấn chấn! Thật ra sớm đã có Ngự Sử buộc tội Lí Thị Nghiêu. Nói hắn ở Quảng Châu làm cái "Mười ba hành", chuyên môn kinh doanh với người nước ngoài, nhưng Hoàng Thượng lại thu lại tấu chương buộc tội Lí Thị Nghiêu! Thật không ngờ ngay cả Hoàng Thượng đều ngầm đồng ý làm kinh doanh với người nước ngoài.” Doãn Kế Thiện quá cảm khái nói với Hòa Thân.
Hòa Thân vừa thấy Doãn Kế Thiện ngay cả chuyện quốc gia đại sự như vậy cũng đều nói ra. vẫn là thuộc loại cơ mật, liền càng thêm tin tưởng Doãn Kế Thiện lần này sau khi đến Nam Kinh sẽ không nghiêm lệnh về việc kinh doanh với người nước ngoài. Vì thế Hòa Thân cũng bắt đầu hứng thú nói chuyện, giáo huấn cho vị Tổng đốc này những cái về kinh tế lý luận và một số từ ngữ mới mẻ của thế kỷ 21 mà hắn học được ở đại học, “nước giàu mới có binh mạnh”, “Quốc gia chỉ có mở cửa mới có thể giàu mạnh”, “Lạc hậu chỉ có bị đánh”, “Không có quốc gia nào ở trạng thái đóng cửa mà có thể phát triển”, “thế giới sau này sẽ là một thế giới mở cửa “, “Nếu muốn phồn vinh vĩnh cửu, phải lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm”… vân…vân. Tất cả đều nói ra ở đây.
Tuy rằng Doãn Kế Thiện ở trong đám quan viên đời Thanh thuộc loại được coi là khai sáng, nhưng hắn cũng không có tầm mắt rộng mở của người đã từng trải qua cuộc sống của thế kỷ 21, cho nên khi Hòa Thân nói xong những ý tưởng tưởng chừng như khô khan nhưng với người cổ lại vô cùng mới mẻ. Doãn Kế Thiện coi Hòa Thân như là một kỳ tài trị quốc an bang có một không hai.
Ở trong lòng Doãn Kế Thiện lúc này đã có một ý tưởng lớn, hắn muốn đem người thanh niên có khả năng nhất trợ giúp hắn thống trị Giang Nam đến dưới trướng hắn, bằng không thật là rất đáng tiếc! — Hắn trước khi rời khỏi kinh liền biết rõ rằng, lần này Càn Long Hoàng Thượng cho hắn lại xuất nhậm chức Tổng đốc Lưỡng Giang, nói trắng ra là để cho hắn tìm nhân tài cho triều đình, nếu Doãn Kế Thiện hắn lần này ở Nam Kinh không hoàn thành nhiệm vụ trọng đại này, tất cả chiến tích trước kia của hắn sẽ như nước trôi, Hoàng đế Càn Long không hỏi tội hắn không làm tròn trách nhiệm cũng coi là phá lệ khai ân.
Nghĩ đến đây, Doãn Kế Thiện nói với Hòa Thân: “Nếu Hòa công tử có kiến giải như vậy, không biết Hòa công tử có thể đến trong phủ Tổng đốc giúp ta. Thật không dám giấu diếm, ta lần này đến Nam Kinh nhiệm vụ lớn nhất chính là nghĩ cách làm cho kinh tế Giang Nam đi lên, tăng thêm thu nhập cho triều đình! - Nhưng tụ tài không có nghĩa là cướp tài, cần phải dựa vào phồn vinh của các ngành các nghề mới có thể nâng cao thu nhập của thuế! Hòa công tử có hùng tài đại lược như vậy lại có thủ đoạn tinh kỹ như vậy, sao không đến chỗ ta thi thố tài năng?”
Đến nha môn của Tổng đốc Lưỡng Giang làm trợ thủ cho Doãn Kế Thiện, quả là Hòa Thân ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng bây giờ Doãn Kế Thiện bỗng nhiên nói ra, thật làm cho Hòa Thân cảm thấy có chút bất ngờ. Vì thế cười cười nói: “Doãn đại nhân, tật xấu lớn nhất của ta chính là “Nói quá sự thật”, giống như Mã Tắc trong Tam quốc vậy, chi biết “Lý luận suông”, thật sự là không thể trọng dụng! Đừng nhìn ta nói long trởi lở đất, nhưng thật sự để ta động thủ, sẽ làm hỏng việc lớn của đại nhân!”
Doãn Kế Thiện cũng là người có kinh nghiệm quan trường, có hạng người nào chưa từng gặp qua, lại có người nào hắn nhìn không thấu, hắn thấy Hòa Thân mặt hơi hơi trướng, giọng nói thở ra hơi nhẹ liền biết Hòa Thân giả ý chối từ. Hắn bây giờ mặc kệ Hòa Thân này tới Giang Nam vì cái gì, cũng không quản Hòa Thân này sao lại đúng dịp như vậy cứu hắn. Hắn chỉ cần phần tài hoa trong bụng của Hòa Thân!
Như vậy cũng là một cách dùng người to gan, cũng là một pháp bảo của Doãn Kế Thiện đến đâu có thể thống trị tốt ở đó. Vì thế hắn cũng ha ha cười: “Hòa công tử việc này không phải là vì làm được việc kinh doanh kia sao?” Như vậy tốt lắm, tới Nam Kinh rồi, ta đem chuyện này giúp Hòa công tử làm trước, để cho Hòa công tử kiếm một món, sau đó Hòa công tử sẽ giúp ta làm việc, ngươi xem thế nào?”
Bên ngoài trời cũng đã sáng, Hòa Thân và Doãn Kế Thiện cũng nói chuyện đã viên mãn, tương lai liền nhất định sẽ xuất hiện khung cảnh rộng lớn nhiệt huyết rung động dâng trào ở Giang Nam! Vì thế mỗi người đều trở về phòng thu xếp đồ đạc, bọn họ hận không thể lập tức trở về đến Nam Kinh để triển khai kế hoạch lớn!
John Lawrence cho đến bây giờ còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hỏi người của khách điếm, nhưng không ai rảnh rang trả lời. John Lawrence vừa nhìn thấy Hòa Thân liền vội vàng hỏi: “Hòa công tử, đêm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đến nhiều quan binh như vậy. Trung Quốc các ngươi phải đi đánh giặc sao? — Ngươi cả đêm đi đâu. chúng ta còn có làm việc kinh doanh kia không?”
Hòa Thân vừa để cho John Lawrence chuẩn bị nhích người vừa nói: “Xem ngươi nói, việc làm ăn sao có thể không làm chứ. Lần này chúng ta không chỉ phải làm, còn muốn làm chỗ lớn, làm chỗ sâu, làm thật sự! Không phải đã nói qua với ngươi, nô tài nô bộc của nhà ta là Tổng đốc ở Nam Kinh sao, nhưng tên nô tài kia đã từ nhậm, từ nhậm biết là chuyện gì xảy ra không? — Là về nhà ôm con đó! Nhưng một bằng hữu của ta bây giờ vừa đến Nam Kinh tiền nhiệm Tổng đốc, bây giờ bằng hữu của ta ở ngay tại khách điếm, chúng ta bây giờ sẽ cùng hắn đi đến Nam Kinh, bằng hữu này so với nô tài kia nhà ta càng dễ nói chuyện, làm việc càng quyết đoán hơn!”
John Lawrence bị Hòa Thân nói đến mức ngây ra, trừng đồi mắt xanh, ngạc nhiên vô cùng nói: “Đây là thật sao? Vậy thì thật tốt quá, chuyện của Trung Quốc thật quá kỳ diệu! Chúa ơi, thật cảm tạ sự giúp đỡ của chúa!”
Hòa Thân bây giờ kích động cũng không có sức nói giỡn với hắn, liền phân phó Lưu Toàn nhanh chóng thu xếp tất cả đồ đạc, lát nữa tri phủ Dương Châu phái đội hộ tống đến đây, bọn họ sẽ cùng Doãn Kế Thiện đi Nam Kinh.
Hòa Thân bọn họ bốn người sau khi ăn xong, liền đi theo Doãn Kế Thiện dưới sự hộ tống của đại đội người ngựa uy phong lẫm lẫm xuất phát.
Vừa qua Trường Giang, Hòa Thân nhất thời liền cảm thấy tựa như đến một thế giới khác. Đừng nói hắn từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, chưa từng tới Giang Nam. nhưng Quách Tam Đức phía trước hắn cũng là người phương bắc, cũng ở trong thành thị phương bắc học đại học, nhưng chưa từng tới phía nam một bước.
Bây giờ Hòa Thân theo đội hộ vệ Tổng đốc, tuy rằng không thể thu hết cảnh tượng bên đường vào đáy mắt, nhưng bước đầu lãnh hội Giang Nam làm cho người ta khó có thể tưởng tượng sự giàu có, đồng đúc và phồn hoa.
John Lawrence trời sinh có một cảm giác sợ hãi với nha môn Trung Quốc, cho nên còn chưa tới cửa nha môn Tổng đốc Lưỡng Giang liền tạm thời cáo từ Hòa Thân trước, nói là chờ hắn tìm được thương đội bằng hữu kia sẽ lại đến gặp Hòa Thân.
Hòa Thân vừa thấy huynh muội bọn họ nhất định không chịu cùng đi với mình, cũng không miễn cưỡng, dặn dò một phen rồi chia tay cáo từ.
Ở trong ấn tượng của Hòa Thân, nha môn của Bắc Kinh phải là lớn nhất, tốt nhất cả nước, nhưng đến cửa nha môn Tổng đốc Lưỡng Giang mới hiểu được, nha môn Bắc Kinh với phủ Tổng đốc này không phải là một cấp bậc. Ở Bắc Kinh ngoài Tử cấm thành của Hoàng Thượng và vương phủ của vài vị Vương gia, còn lại nha môn như Hộ bộ, Hình bộ, Đô Sát viện, đứng ở trước mặt phủ Tổng đốc Lưỡng Giang, tất cả đều là một đống rách nát.
Ngày đầu tiên tới Nam Kinh, Doãn Kế Thiện liền bố trí xong chỗ ăn ở cho Hòa Thân, thật là thoải mái, nhưng không đợi Hòa Thân hưởng thụ một chút sự thỏa mãn mà Phủ Tổng đốc trang nghiêm túc mục, cao lớn hung vĩ này mang lại cho hắn, thì ngay buổi tối ngày hôm sau Nam Kinh lại xảy ra một việc lớn!
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----