Khi Hòa Thân vừa đi vào sân lớn của Tổng đốc nha môn, liền chạm mặt với Doãn Kế Thiện đang đi ra ngoài, vẻ mặt Doãn Kế Thiện đầy quan tâm bước lên trước nói với hắn: “Hòa công tử, thiếu gia cả đêm không về, nhất định là trên đường gặp chuyện gì rồi, thiếu gia xem trên người ngài toàn là bùn và nước. Nay ta phải đến thẩm vấn chỗ tối qua vừa bắt được mấy khâm phạm Bạch Liên Giáo, Hòa công tử hãy đi thay đồ, ăn chút gì sau đó ngủ một giấc đi, đợi ta về chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể sau” Nói xong bèn vội vàng đi ra ngoài.
Hòa Thân thấy Doãn Kế Thiện không hề tỏ vẻ nghi ngờ gì với hắn, nên bụng đầy nghi hoặc đi về phòng của mình, Hòa Thân sao mà biết Doãn Kế Thiện không phải là bậc tầm thường, vào thời khắc ở huyện Phù Dung mà hắn quyết định cùng Hòa Thân đến Nam Kinh, hắn đã cử mấy người bí mật thăm dò, lần lượt tới Bắc Kinh, Huỳnh Dương, và Khai Phong dò la tin tức. Cùng lúc khi Hòa Thân và Doãn Kế Thiện trên đường nói chuyện mây gió thì sớm đã có người báo cáo với viên tổng đốc này chi tiết về Hòa Thân rồi, cho nên hiện nay Doãn Kể Thiện đã sớm hiểu Hòa Thân như trong lòng bàn tay, nhưng hắn quả thật cũng không ngờ rằng tối qua Hòa Thân lại đi bí mật gặp gỡ mấy tên nữ đệ tử của Bạch Liên Giáo.
Lưu Toàn thấy Hòa Thân về, không hỏi han gì, chỉ lặng lẽ giúp hắn tắm táp, đợi sau khi Hòa Thân đã thay đồ khô ráo rồi, mới đưa cơm canh nóng lên cho Hòa Thân, nhưng Hòa Thân làm gì có tâm trạng gì mà ăn uống chứ, ở địa đạo đó còn có mấy người chờ hắn đưa cơm đưa nước, mời đại phu đến xem bệnh, tuy nhiên tình hình trước mắt không phải là thời điểm có thể ra ngoài, bản thân vừa về, trước tiên không nói Doãn Kế Thiện như thế nào, mà riêng vừa về đã lại đi lung tung ra ngoài, không khiến người khác nghi ngờ mới là lạ, chuyện này xem ra phải xem xem bản lĩnh của Lưu Toàn như thế nào rồi.
Nghĩ đến đây, Hòa Thân nhìn thấy bên ngoài không có ai nghi ngờ liền nói ngắn gọn sự tình với Lưu Toàn, sau đó nói tiếp: “Ngươi hãy cầm theo ít ngân lượng mua ít thức ăn và đồ uống, rồi đến hiệu thuốc mua ít thuốc trị thương, sau đó tìm cơ hội đến chỗ cây hòe sau cửa Nha Môn đưa cho họ. Nếu phong thanh bên ngoài quá ngặt, thì ngươi vẫn phải mạo hiểm chuyến nữa, mau quay về gặp ta, chúng ta lại nghĩ cách khác”
Từ khi Lưa Toàn nhận lệnh ra khỏi cửa, trong lòng Hòa Thân vô cùng nóng ruột, đúng là lưu thần vô chủ, đứng ngồi không yên, đúng lúc này thì Doãn Kế Thiện đã về đến nơi.
“Hòa công tử, ta thật không thể an tâm, về đến nơi là muốn đi gặp thiếu gia ngay, rốt cuộc là gặp chuyện gì vậy?” Doãn Kế Thiện hỏi đầy quan tâm.
“Đừng nhắc đến nữa, ta đúng là đen đủi, vừa xuống “ Vọng Giang Lầu” ta thấy thuyền đã đến, bèn lên một con thuyền nhỏ, đúng lúc sắp cập bến thì tên chèo thuyển nghe nói trong thành có Bạch Liên Giáo, sợ đến mức làm thuyền chao đảo hất ngã ta rơi xuống hồ, còn hắn tự mình chèo thuyền chạy mất” Hòa Thân không ngờ Doãn Kế Thiện lại về nhanh như thế, nên lời nói dối còn chưa kịp bịa xong, đành nghĩ gì nói nấy vậy.
“Chuyện này đều trách ta lơ là, ta đáng lẽ sớm phải nghĩ đến rồi mới đúng, ngay từ đầu sai mấy cận binh đi theo tiễn Hòa công tử thì đã tốt rồi, đúng là đã khiến Hòa công tử chịu khổ” Doãn Kế Thiện khuôn mặt đầy vẻ ái ngại. Hòa Thân nhìn thấy Doãn Kế Thiện không chút nghi ngờ, nên tạm thời thấy yên tâm, cười: “Lại khiến Doãn đại nhân phải bận lòng rồi, đã tóm được người của Bạch Liên Giáo rồi chứ?”
“Người cần bắt đều bắt được rồi, nhưng mấy mươi vạn lượng ngân lượng không biết đã đi đâu rồi” Doãn Kế Thiện tư lự nói. Hòa Thân nghe Doãn kế Thiện nhắc đến chuyện 70 vạn lượng trong lòng giật bắn, đang định nói gì đó thì nghe thấy Doãn Kế Thiện nói tiếp: “Kì thực trước khi chúng ta đi “Vọng Giang Lầu” dự tiệc, ta đã nhận được mật báo, ta vẫn đi dự tiệc như bình thường là vì muốn thu hút thêm nhiều tên phản tặc Bạch Liên Giáo đến nộp mạng”
Hòa Thân nghe thế, trong lòng càng ngạc nhiên hơn: “Thì ra tên Doãn Kế Thiện này đã biết tối qua Bạch Liên Giáo sẽ cướp kho lương, xem ra tên Doãn Kế Thiện này quả thật không phải tên rỗi việc rồi” Nhằm che đậy sự hoang mang trong lòng, Hòa Thân cười: “ Doãn đại nhân thật đúng là cao tay, trong lúc cười đùa nói chuyện cũng có thể khiến cho phản tặc mất tăm tích, tuy nhiên mấy mươi lạng bạc bị bọn chúng cướp mất đúng là vô cùng đáng tiếc, triều đình phải truy cứu đến cùng, phải làm thế nào”
“Ha ha ha...” Doãn Kế Thiện cười lớn “ Hòa công tử nghĩ nhiều quá rồi, không có mấy mươi lạng ngân lượng đó thì sao mà dẫn dụ được bọn Bạch Liên Giáo chứ, đừng nói đến mấy mươi lạng ngân lượng có thể tìm lại được, nếu thật sự không có, vĩnh viễn không tìm về được, thì cũng không có gì, nếu tính toán, thì tối qua ta đã thực hiện được cuộc trao đổi rất hời”
Hòa Thân càng nghe càng thây mơ hồ, nhưng không thể hỏi cho ra nhẽ, đành miễn cưỡng cười họa theo.
“Xem ra Hòa công tử không hiểu nhiều về chốn quan trường rồi” Doãn Kế Thiện nói “ Tứ Xuyên Hồ Bắc, Quý Châu và An Huy và một số nơi khác, Bạch Liên Giáo hoạt động ngông cuồng nhất, mỗi năm bọn chúng khiến cho các hộ gia đình cũng như binh bộ tiêu tốn đến 300 vạn lạng, nhưng mấy năm gần đây đừng nói quét sạch, càng khiến Bạch Liên Giáo càng phát triển mạnh mẽ hơn, từ mấy tỉnh ban đầu nảy sinh đến mười mấy tỉnh, từ mấy nghìn người đến mười mấy vạn người, từ việc chặn đường cướp bóc ban đầu, rồi khoét núi mở động đến nay là công khai giương cờ tạo phản, cứ tiếp tục như thế, triều đình phải tiêu bao nhiêu ngân lượng cho chúng đây? E rằng phải đến con số hàng triệu. Thế nhưng tối qua, ta chỉ dùng có 70 vạn lạng làm mồi nhử, trong chốc lát đã giết được 4 nghìn tên phản tặc Bạch Liên Giáo, còn bắt được mấy chục tên Bạch Liên giáo, Hòa công tử, thiếu gia nói xem có phải lần này ta lỗ hay lãi”
Cái lý luận này của Doãn Kế Thiện khiến cho Hòa Thân thấy thật mới mẻ, đúng là chưa từng được nghe trước đây. Trước đây khi ở Khai Phong Liễu Hỉ Công, Hòa Thân biết đối sách mà một số viên quan đối phó với Bạch Liên Giáo chính là “đường nhi hoàng chi địa sát, kinh thiên động địa đích sát, thiên phương bách kế đích sát” nhưng Doãn Kế Thiện còn lợi hại hơn bọn họ, đây vừa giết vừa có một bồ lí luận làm chỉ đạo.
Hòa Thân vì đang băn khoăn Lưu Toàn không biết có thuận lợi mang những đồ vật kia đi không cho nên không hề có tâm trạng nghe lí luận cao minh của Doãn Kế Thiện, nghe xong thấy có chút hoang mang, nhưng bên ngoài lại không dám lộ ra ngoài, đành phải miễn cưỡng tập trung tinh thần lắng nghe, trong những lúc mấu chốt cũng thêm vào mấy câu.
“Hòa công tử, còn có một chuyện ta đang thấy rất khó xử” Doãn Kế Thiện nhìn thấy Hòa Thân mệt rồi, nên nghĩ là do tối qua cả đêm không ngủ, cho nên bắt đầu nói đến chuyện chính
“ Hiện nay hoàng thượng đã quyết định khai chiến người Miến ở phía Nam, đại quân của
Phúc Khang An đã tập kết xong xuôi ở Bắc Cốc, không bao lâu nữa sẽ mở màn tiền tuyến. Triều đình đã có minh chiếu, quân phí của Phúc Khang An lần xuất chinh chinh phạt Miến Điện đều lấy từ kho lương Giang Nam, cái này còn chưa tính, qua mùa thu, hoàng thượng sau khi đi săn từ Thừa Đức về sẽ đi thị sát miền Nam, Nam Kinh là điểm đến đầu tiên của hoàng thượng, từ lớn đến bé, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, kênh rạch phải thông suốt, ngoại thành phải chỉnh đốn, hành cung của thánh tổ Khang Hy Gia phải tu bổ, những chỗ đó đều cần phải lấy vàng bạc ngân lượng đắp vào”
Hòa Thân nghe thế biết rằng Doãn Kế Thiện đang nói đến chuyên làm ăn giữa hắn và John Lawrence, thì ra Doãn Kế Thiện còn muốn kiếm lợi ích từ chuyện này, nhưng hắn lại nghĩ, bản thân cũng nên vì tên tổng đốc này mà nỗ lực hết sức, nếu không mỗi ngày đều ở đây ăn không uống không rồi, nên mới nói: “Đại nhân có nhớ tên John Lawrence người Anh cùng đến Nam Kinh với ta không, hắn ta nói Anh quốc gần đây có một con thuyền buôn tên là “Nhạt Viễn Hiệu” sau khi chỉnh lý định sẽ đưa một số lượng hàng hóa lớn ở Nam Kinh, giá trị lô hàng khoảng 1 ngàn 200 vạn lượng nếu chúng ta có thể lấy danh nghĩa quan phủ mà bao vụ làm ăn này cho hắn, thì có thể kiếm được một số tiền rất lớn đấy. Nhìn xa chút, nếu có thể trước khi hoàng thượng đến Nam Kinh thị sát chúng ta có thể làm thành công vài vụ làm ăn với người Tây, ta nghĩ vấn đề quân phí của Phúc Khang An cũng không có vấn đề gì cả”
“Hòa công tử, ta đang có ý này, ngày mai ta sẽ cho mở cuộc hội ý ở Nha Môn tổng đốc, mời Hòa công tử nhất định phải đến tham dự, đến lúc đó ta còn có chuyện quan trọng cần nhờ” Doãn Kế Thiện nói.
Nhiệm vụ quan trọng cần nhờ đến? Hòa Thân vừa nghe Doãn Kế Thiện nói thế bèn hỏi: “Doãn đại nhân rốt cuộc có chuyện gì cần đến Hòa Thân, có thể nói luôn bây giờ được không?”
“Chuyện này cần phải nói công đường mới có sức chấn động, nói bây giờ, không phải đến lúc đó không còn mới nữa hay sao?” Doãn Kế Thiện nói xong bèn đứng dậy cáo từ.
Hòa Thân cũng không tiện hỏi, đành phải vội vã đứng lên tiễn, đợi đến khi tiễn ông ta ra khỏi cửa mới quay về phòng ngồi, Lưu Toàn cũng vừa về.
“Thiếu gia, người nói xem chuyện này có lạ không nhé, tiểu nhân vừa ra ngoài xem, thì thấy người trên phố đi lại giống như bình thường” Lưu Toàn nói.
“Sự việc rất thuận lợi?” Hòa Thân hỏi
“Quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút kì lạ” Lưu Toàn đáp.
“Thế có phải là bọn họ ngoài lỏng trong chặt không, hay ngươi bị người ta theo dõi mà không phát hiện ra?” Hòa Thân vừa nghe Lưu Toàn nói sự việc diễn ra quá mức thuận lợi, đột nhiên có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì.
“Không thể nào, trước đây, chúng ta ở Bắc Kinh cũng thường gặp trường hợp quan phủ ngoài lỏng trong chặt khi bắt khâm phạm, con đường đó bất luận là có tấp nập trở lại cũng có thể có mấy người rãnh rỗi lượn tới lượn lui, bất luận là đi đến đâu cũng cảm giác như có đôi mắt đang nhìn mình, thế nhưng ở Nam Kinh căn bản không thể thế, người trên đường tấp nập, ồn ào, không có gì khác lạ so với bình thường, tiểu nhân đã thêm mười phần cần thận khi làm việc, nhưng không thấy một ai chú ý đến tiểu nhân” Lưu Toàn tràn đầy lòng tin đáp.
Hòa Thân thấy mọi chuyện đã được làm xong, có nói gì cũng đã muộn rồi, đến lúc này chỉ có thể mò mẫm từng bước một, sau khi hắn hỏi về tình hình của Nhất Thanh, thì quả thực đã buồn ngủ chịu không nổi nữa, bèn lên giường đi ngủ.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----