Cùng lúc đó, khai thiên đao bổ ra Hỗn Độn Ấn đã dẫn phát năng lượng như cuồng triều, cuốn tới phía hắn.
Tràng diện vô cùng rung động, giống như hành tinh sụp đổ hình thành năng lượng hoắc loạn, có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ ở trước mặt.
Ngu Thiên Khải chật vật ổn định, toàn thân căng cứng, ngạnh kháng năng lượng.
Kết quả có thể nghĩ, thân thể hùng tráng của hắn bị chấn động kịch liệt, huyết nhục văng tung tóe, bị đánh bay ra ngoài, vừa mới rơi xuống đất lại lần nữa quay cuồng, hung hăng va chạm bình chướng.
- Khương Phàm bổ Hỗn Độn Ấn ra?
Đại biểu các thế lực trong các sương phòng đều hô hấp dồn dập, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Coi như Khương Phàm là tứ trọng thiên, thế nhưng… đây chính là Hỗn Độn Ấn.
Tất cả mọi người tại diễn võ trường đều đứng lên, lo lắng nhìn quanh trong năng lượng bạo động, có một số người có cảnh giới thấp, thậm chí thấy không rõ hình ảnh bên trong lắm.
- Ngu Thiên Khải, nhận thua, hay là nhận lấy cái chết!
Khương Phàm ngưng tụ pháp trận, trải rộng ra trăm mét, lần nữa cướp đoạt lấy năng lượng đang bạo động như sóng triều to lớn.
Toàn thân Ngu Thiên Khải be bét máu thịt, chật vật không chịu nổi, hắn kịch liệt thở dốc, ngắm nhìn Khương Phàm:
- Ta nhận thua!
- Cái gì??
Các tộc nhân Tử Phủ đang chuẩn bị cổ động cho Ngu Thiên Khải đều ngây ngẩn cả người.
Nhận thua??
Bị đánh cho hồ đồ rồi sao??
Nói mê sảng cái gì vậy?!!
- Ngu Thiên Khải, ngươi còn có thể đánh! Tại sao lại nhận thua?
Ngu Bá Khoan trầm giọng quát tháo.
- Ta nhận thua.
Ngu Thiên Khải thở sâu, khôi phục thân thể rách rưới.
- Nhận thua?
Hắn vậy mà thua.
- Khương Phàm lại thắng, lấy Chí Tôn Thánh phẩm, thắng Thiên phẩm?
- Khương Phàm đã thi triển những võ pháp gì thế? Hắn so với lúc trước đã mạnh hơn nhiều lắm.
- Một năm này Khương Phàm đều đã trải qua những gì? Tất cả võ pháp của hắn đều có thể trực tiếp đối kháng bí thuật truyền thừa của Ngu Thiên Khải.
Toàn trường oanh động, mặc dù đã tận mắt chứng kiến, nhưng thật sự là vẫn khó có thể tin nổi, càng có chút không tiếp nhận được kết quả này.
Trong sương phòng trên đài cao, toàn bộ đều trầm mặc, vẻ mặt bọn hắn rất nghiêm trọng.
Ngu Thiên Khải so với bọn hắn mong muốn đúng là rất ưu tú, nhưng Khương Phàm lại có thể chính diện áp chế.
Đây chính là ngạnh chiến thực sự, mà hai người cũng không có đụng tới vũ khí đặc biệt gì, là so đấu cơ thể cùng võ pháp thuần túy.
Khương Phàm tản ra pháp trận, lấy thương thế cùng trạng thái của hắn, kỳ thật không luyện hóa được những năng lượng này, bây giờ…. tuy nhiên chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Mà 'Bản thân' đã bắt đầu biến mất, trở lại huyết hải, khí tức của hắn đang nhanh chóng yếu bớt.
- A?
Rất nhiều cường giả đều chú ý tới điểm ấy, lại sinh ra hoài nghi ban đầu, Khương Phàm là ăn một loại đan dược nào đó kích phát tiềm lực sao?
Thế nhưng, vì sao các thế lực khắp nơi trong sương phòng không có nói ra dị nghị?
- Ta mặc dù nhận thua, nhưng không tính ước định.
Ngu Thiên Khải đứng trên lôi đài, chữa trị thương thế, cũng đang khôi phục khí thế.
- Ngươi muốn chơi xấu?
Khương Phàm nhíu mày.
- Ta nhận thua, không phải bởi vì ngươi thật sự thắng ta. Nếu như ta kiên trì, hôm nay cả hai đều sẽ bị tổn thương. Ta nhận thua là bởi vì ngươi có thể lấy Chí Tôn Thánh phẩm liều mạng với huyết mạch Thiên Phẩm ta đây.
Ngu Thiên Khải đã đánh đến tận hứng, cũng thua rất thản nhiên.
Nếu như Khương Phàm rất bình thường, hắn không để ý gì mà sẽ ngược chết hắn.
Nhưng, Khương Phàm quá mạnh, mạnh đến nỗi có thể chính diện chém giết cùng hắn, mạnh đến nỗi có thể trọng thương hắn, mạnh đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh.
Nếu như dưới tình huống này hắn còn dây dưa không ngớt, coi như cuối cùng có thắng, cũng không có gì để có thể kiêu ngạo.
Khương Phàm nhìn một lát Ngu Thiên Khải, bỗng nhiên có chút thưởng thức.
Người này coi như có chút tư thái Thiên phẩm.
- Ước định, ta muốn cái thứ ba!
- Ta thay Hỗn Độn Tử Phủ tiếp nhận.
Ngu Thiên Khải quay người rời khỏi, đi xuống lôi đài.
- Ngu Thiên Khải...
Bọn người Ngu Thiên Đạo đang muốn khuyên can, lại bị Ngu Thiên Khải đưa tay chặn lại:
- Hắn gánh chịu nổi cái tên Võ Hầu!
- Thắng?
Bọn người Hàn Ngạo và Lâm Nam đều có cảm giác không thật, giống như về tới cuộc chiến Võ Hầu hơn một năm trước kia.
Khương Phàm đã ở dưới tình huống mà tất cả mọi người không coi trọng, sáng tạo ra kỳ tích.
Trong sương phòng, bọn người Lâm Thiên Lộc trầm mặc lại nghiêm trọng.
Bọn hắn không hề hưng phấn, cũng không có bất cứ kiêu ngạo gì, mà là một cảm giác phức tạp không nói rõ được.
Bọn hắn thấy được Khương Phàm cường đại, cũng nhìn thấy từ trong lòng Khương Phàm lộ ra mạo hiểm, điên cuồng, cùng dã tâm.
Thánh địa, không thích hợp với hắn, cũng không dung được hắn.
Lâm Thiên Lộc bỗng nhiên có cảm giác, có lẽ, đây chính là nguyên nhân ban đầu Khương Phàm liên tục cự tuyệt thánh địa, đứa nhỏ này rất rõ ràng mình cũng không thích hợp với thánh địa.
- Võ Hầu!!
Không biết là ai hô một tiếng, bầu không khí toàn trường nhanh chóng sôi trào lên.
Võ Hầu!
Võ Hầu!!
Đây mới là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám, thiên phú như vậy, thực lực như vậy, mới xứng với cái tên Võ Hầu!!
Khương Phàm, danh xứng với thực!
Khương Phàm ăn đan dược, sau khi khôi phục chút huyết khí đã đi xuống lôi đài, lộ ra nụ cười thản nhiên với Hàn Ngạo:
- Thế nào, đặc sắc không?
Không đụng một cái, làm sao biết cực hạn của mình?
Bất cứ chuyện gì, làm rồi lại nói, tuyệt đối không nên sớm ám chỉ mình, ta làm không được!
- Ngươi đây đều là võ pháp gì, học lúc nào, học với ai?
Hàn Ngạo bước nhanh đuổi kịp Khương Phàm.
- Ta đã nói với ngươi, đi ra thêm một chút, cơ duyên thật sự là đều ở bên ngoài.
…
- Tiểu Võ Hầu của ta, ngươi lại thắng! Ngươi thắng Ngu Thiên Khải! Ngươi thắng huyết mạch Thiên Phẩm!
Trong căn phòng ở tầng cao nhất, Hướng Vãn Tình cực kỳ gợi cảm, chớp mắt với Khương Phàm đang đi tới.
- Ngươi biết lúc ngươi thắng, có bao nhiêu mê người không?
- Hướng điện chủ, tiết chế một chút.
Khương Phàm bất đắc dĩ.
- Tiết chế cái gì?
Hướng Vãn Tình khẽ liếm hàm răng, cảm giác câu hồn đoạt phách trực kích linh hồn.