- Ta, không biết, ngươi đang nói cái gì!
- Nếu ngươi đã ngu xuẩn mất khôn như thế, đừng trách bản giới chủ vô tình. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là trưởng lão của Sí Thiên giới nữa.
- Xin Giới Chủ cho ta một cái lý do!
Tác Ngọc Đường mặc dù suy yếu lại đau đớn, nhưng giằng co như thế này hắn đã liệu đến, cũng sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
- Sí Thiên giới, ta làm chủ, nhà của ta, ta muốn ai vào thì vào, muốn ai ra ngoài thì phải biến ra ngoài!
- Xem như ngươi là Giới Chủ, cũng phải coi trọng quy củ. Không có quy củ, ngươi dùng cái gì phục chúng.
- Ta chính là quy củ của Sí Thiên giới! Một câu của ta là có thể ném toàn bộ các ngươi ra!
- Ha ha, ngươi dám không??
Tác Ngọc Đường mệt mỏi cười lạnh hai tiếng, cưỡng ép đề chấn tinh thần nói:
- Ba năm trước đây, ngươi vì để đạt được chúng ta, không tiếc cùng Tử Vi thánh địa trở mặt. Bây giờ lại không có chứng cứ trực tiếp liền trục xuất chúng ta khỏi Sí Thiên giới?
Người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào, đương nhiên cho rằng ngươi lại xem trọng Khương Phàm, vì Khương Phàm cho nên từ bỏ chúng ta. Người trong thiên hạ lại sẽ nhìn ngươi như thế nào? Giới Chủ tân nhiệm của Sí Thiên giới thì ra là kẻ thấy lợi quên nghĩa, cố tình làm bậy, không tuân quy củ!
- Liền ngay cả trong Sí Thiên giới, ngũ đại phe phái đều sẽ chất vấn năng lực lãnh đạo của ngươi.
- U a? Lão tặc tính toán rất rõ ràng nhỉ.
Giới Chủ bị chọc giận quá mà cười lên, đều đã là bộ dáng này, còn có thể nói đạo lý rõ ràng, những năm này làm tôn chủ cũng không có phí công nhỉ.
- Ngươi không có chứng cứ, ngươi không thể nào xử trí ta.
Tác Ngọc Đường nhắm mắt lại, mỏi mệt đau đớn hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngủ mất, quá khó tiếp thu rồi.
Giới Chủ mặt không thay đổi đứng ở bên cạnh, thật lâu mới nói:
- Chúng ta làm giao dịch.
- Nói!
Tác Ngọc Đường lại mở mắt ra, toàn thân nổi lên cơn sóng nhiệt.
Trực tiếp làm giao dịch?
Thỏa hiệp sao?
Chẳng lẽ Khương Phàm và Triệu Thế Hùng đều đã chết?
- Đừng để lộ chuyện này, coi như cái gì cũng đều không có xảy ra. Chúng ta sẽ giải thích với bên ngoài, Khương Phàm, Triệu Thế Hùng đã bắt đầu chuẩn bị Sinh Tử cảnh, không còn gặp khách. Chờ sau ba đến năm năm, lại nói với bên ngoài sát tính hai người quá nặng, không thể vượt qua Sinh Tử cảnh.
- Có thể.
Tác Ngọc Đường mặc dù nhắm mắt lại, nhưng lại không ức chế nổi vui sướng trong lòng, khóe miệng có chút lay động khơi gợi lên đường cong.
Quả nhiên là chết rồi.
Ha ha, chết rồi.
Ha ha, chết rồi.
Rốt cuộc ta cũng báo được thù rồi!
Xem ra đối phó với ngoan nhân liền phải ác hơn hắn!
- Tính cách của Hung Linh Hầu, ngươi rất rõ ràng, cũng đã lĩnh giáo. Lực ảnh hưởng của phe phái Triệu gia, ngươi cũng vô cùng rõ ràng. Bọn hắn có thể làm vì mặt mũi Sí Thiên giới, im miệng không để lộ ra, nhưng ngươi nhất định phải trả giá đắt.
- Cái giá gì?
- Ngô trưởng lão chết rồi, bốn trưởng lão này, cũng phải chết!
- Không thể nào!
Tác Ngọc Đường lập tức liền muốn chống người lên, lại mệt mỏi đến mức động đều không động được:
- Ta có thể vô điều kiện luyện đan cho Triệu gia cùng Hung Linh hầu phủ, luyện đan rất nhiều năm. Nhưng trưởng lão của ta không thể chết, một người cũng không thể.
- Cái này còn chưa có xoáy về chỗ trống, ngươi chấp nhận cũng phải chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
- Ngô trưởng lão chết đã đủ rồi, tại sao còn muốn toàn bộ bọn hắn đều chết?
Tác Ngọc Đường kích động, kịch liệt ho khan.
Bốn vị trưởng lão đều ngẩng đầu, mệt mỏi nhìn Tác Ngọc Đường.
- Thánh Chủ, phải còn sống.
- Không được!! Ai cũng không thể chết! Ai cũng không thể chết...
Tác Ngọc Đường liều mình dùng toàn lực giãy dụa, kết quả lại phù phù ngã xuống đất.
Giới Chủ buông thõng tầm mắt, nhìn Tác Ngọc Đường nằm nhoài dưới chân mình:
- Ta sẽ đích thân chuẩn bị Tạo Hóa Thọ Linh Đan cho ngươi, giúp ngươi chữa trị kinh mạch. Nhưng bọn hắn, nhất định phải chết. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi lại có bất cứ cái gì mạo phạm ta, có cử động mưu hại người khác, ta tuyệt đối sẽ lại không khinh xuất tha thứ cho ngươi.
- Không được, bọn hắn không thể chết, bọn hắn không biết chút gì cả...
Tác Ngọc Đường đưa tay phải bắt được chân Giới Chủ, lại bị Giới Chủ vô tình đá văng ra.
Hung Linh Hầu đi đến gian phòng, một phát bắt được đầu một trưởng lão, kéo tới trước mặt Tác Ngọc Đường.
- Ngẩng đầu lên!!
Tác Ngọc Đường, trưởng lão, đều gian nan ngẩng đầu, nhìn lẫn nhau.
Thế nhưng, không chờ bọn hắn kịp phản ứng, trong tay Hung Linh Hầu đột nhiên xông ra huyết viêm, giống như là dung nham sền sệt che mất trưởng lão.
- A...
Trưởng lão bị Hung Linh Hầu gắt gao bóp lấy, tươi sống đốt thành tro bụi.
Từ hai chân đến thân thể, lại đến đầu, cuối cùng là mặt.
- Không...
Tác Ngọc Đường gào thét thê lương.
- Kế tiếp!
Hung Linh Hầu lại bóp lấy một trưởng lão, thô lỗ kéo tới trước mặt Tác Ngọc Đường, sau khi để hắn thấy rõ ràng mặt, lại phóng thích huyết viêm, đốt sống chết tươi.
Bốn vị trưởng lão, toàn bộ ở trước mặt Tác Ngọc Đường, cơ hồ mặt đụng mặt, thiêu thành tro tàn.
Những tiếng đau đớn kêu rên, giống như là ác mộng quanh quẩn ở bên tai. Khuôn mặt dữ tợn kia, càng giống là huyết đao khắc ở trong óc của hắn.
- Không cần...
Tác Ngọc Đường cũng không chịu được nữa, mắt tối sầm lại, thua ở trên mặt đất ngất đi.
Giới Chủ chán ghét nhìn hắn, nói với Hung Linh Hầu:
- Luyện chế Yêu Linh Phần Huyết Đan nhất định phải có Xích Huyết Long Quỳ Hoa, loại dược liệu này vô cùng hiếm thấy, bọn hắn không thể nào tùy tiện liền lấy ra được, lại còn là ba cây. Khương Phàm nói không sai, sau lưng của hắn có người đang ủng hộ!
Có thể là cung cấp dược liệu, cũng có thể là là trực tiếp cung cấp đan dược! Hung Linh Hầu, giao cho ngươi. Cần phải tra cho ta rõ ràng, là ai đang ủng hộ, lại duy trì đến trình độ gì!
Nói xong, Giới Chủ rời phòng, thực sự không muốn nhìn thấy cái lão tặc buồn nôn này nữa.
- Còn có thể là ai?
- Nếu như chỉ là mưu hại Khương Phàm, là ân oán cá nhân của Tác Ngọc Đường. Hết lần này tới lần khác dám tính cả hài tử Triệu Thế Hùng ta...
Hung Linh Hầu yên lặng đứng trước Tác Ngọc Đường một lát, khẽ vuốt đầu ngón tay, hư không run run, rơi ra tới một con côn trùng nhỏ to mọng.
Đây là yêu trùng vô cùng cổ lão, Tinh Hồn Trùng!