- Lui ra!!
Các trưởng lão hoàng tộc hoàng đạo tập thể bước về phía trước, cao giọng quát mắng.
Bọn hắn cũng rất khẩn trương, nhất định phải nhanh đóng cửa điện lại, ngăn cản càng nhiều người tiến đến, nếu không chờ một lúc nữa sẽ liền không kiểm soát được.
Đám người bạo động, nhưng vẫn không có người nào rời khỏi, cho dù là lui lại nửa bước.
Lúc này bỗng nhiên Tiêu Lạc Lê nói:
- Hài cốt Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân đã là của chúng ta. Các ngươi coi như cướp được, cũng mang không ra Thượng Thương cổ thành. Coi như có thể mang ra Thượng Thương cổ thành, chờ sau này chúng ta điều tra, cũng tuyệt đối không tha cho các ngươi. Vì mấy khối xương cốt, mất mạng, đưa tới tai ương diệt tộc. Các ngươi đã nghĩ thông suốt?
Câu nói này vừa đi ra rốt cuộc cũng trấn trụ một số người.
Lúc này Khương Phàm đột nhiên hô to:
- Đều thất thần làm gì, mau tới chặt xiềng xích đi. Các ngươi đều bị dọa mới lớn được sao? Bọn hắn ngao ngao hai tiếng, các ngươi cũng không dám làm gì rồi? Loại bảo bối này, vài đời đều không gặp được, cướp được liền có thể thay đổi vận mệnh!
- Nếu như các ngươi sợ sệt bị bọn hắn trả thù, sau đó chạy đến đại lục khác, nếu như sợ liên luỵ tộc nhân, bọn nó tế hiến cho khác hoàng đạo, cũng có thể thay cái bảo bối!
- Khương Phàm, im miệng!
Bọn người Lan Đạo giận dữ quát tháo.
Nhưng Khương Phàm vừa nói như thế lập tức đốt lên nhiệt tình trong lòng đám tán tu cường tộc bọn họ, vẻ mặt của mọi người lập tức dữ tợn cuồng nhiệt hơn.
- Chúng ta nhiều người, cướp thôi!!
Hơn ba ngàn người lập tức bạo động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía xiềng xích.
- Hỗn đản!!
Bọn người Lan Đạo thầm mắng vài tiếng, cũng nhao nhao phóng tới xiềng xích, riêng phần mình chiếm lấy một bộ phận, cưỡng ép chém vào.
Cung điện rộng rãi lập tức biến thành 'lò rèn sắt', khắp nơi đều là năng lượng bạo động, thanh âm oanh minh.
Kẻ chiếm lấy xiềng xích, đều đang ra sức chém vào.
Không có cướp được xiềng xích thì ra tay đánh nhau.
Cung điện hỗn loạn không chịu nổi.
Chỉ là, ai cũng không có chú ý tới, thời điểm càng ngày càng nhiều người xông vào, tại thời điểm hỗn loạn đạt tới cực hạn, tại thời điểm cả tòa cung điện đều lấp đầy bóng người, Khương Phàm đã chào hỏi bọn người Kiều Hinh vài tiếng, sau đó len lén chạy ra ngoài, thuận tiện còn cửa điện đóng lại.
- Người đều đã tiến vào, giữ cửa quan trọng, đứng vững!
Khương Phàm một mặt cười xấu xa.
- Đây là ý gì?
Bọn người Dương Biện không có hiểu được, lập tức muốn chém đứt xiềng xích, lúc này lại từ bỏ?
- Nơi này là lao tù trấn áp, xiềng xích là phong ấn. Một khi bọn hắn phá vỡ phong ấn, Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân sẽ phải bão nổi.
Bọn người Dương Biện khẽ giật mình, lúc này mới chợt hiểu mà kịp phản ứng:
- Ngươi quá xấu rồi!!
- Ta đây gọi là kinh nghiệm.
Khương Phàm dùng sức đỉnh lấy cửa điện, nghe động tĩnh bên trong.
- Nhanh đứng vững đi, dùng vũ khí của các ngươi! Bây giờ bọn hắn rất hỗn loạn, đều vội vã cướp bảo bối, nhưng hẳn là sẽ có người kịp phản ứng.
Tựa như lúc vừa mới bắt đầu hắn kích thích mọi người nhào về phía hài cốt.
Bọn hắn đều rất gấp để cướp bảo bối, cục diện lại rất hỗn loạn, cho nên bị tuỳ tiện mang theo tiết tấu.
Bây giờ Khương Phàm kêu gọi bổ xiềng xích, bọn hắn cũng đều chắc hẳn phải bổ xiềng xích.
Nhưng không bao lâu liền sẽ có người kịp phản ứng.
Quả nhiên, Đại Quang Mang Thần Điện - u Dương Thiên Nhiên đột nhiên ngừng, tiếp cận Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân càng ngày càng xao động:
- Chúng ta đây là đang làm gì? Mau dừng tay!
- Thế nào?
Bùi Thiên Lam dừng lại.
- Những xiềng xích này là phong ấn, một khi bị phá vỡ, năng lượng Tổ Kỳ Lân bị áp chế liền sẽ phóng xuất ra toàn diện.
u Dương Thiên Nhiên nhìn xiềng xích to lớn xung quanh trong cung điện, lại tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm:
- Tên hỗn đản kia chạy!!
Có trưởng lão do dự:
- Muốn cướp đi hài cốt Kỳ Lân, khẳng định phải bổ xiềng xích ra, chúng ta nhiều người như vậy, hẳn là có thể chống đỡ. Bây giờ đi, chẳng phải là...
- Nhưng sau khi giải trừ xiềng xích bộc phát khẳng định sẽ vô cùng mạnh, sau đó mới có thể bởi vì tiêu hao mà yếu bớt. Chúng ta rời khỏi nơi này trước, tránh khỏi cơn bộc phát kia, chờ năng lượng yếu đi, lại đến.
u Dương Thiên Nhiên chào hỏi các trưởng lão khác, tránh khỏi ánh mắt các phương, xông về cửa điện.
Các tán tu gần đó nhìn thấy bọn hắn rời khỏi, đều rất ngạc nhiên, nhưng nhìn đến những người khác nhanh chóng bổ nhào qua, bọn hắn cũng tranh nhau chen lấn đi qua chiếm lấy.
Khi đội ngũ Đại Quang Mang Thần Điện đi đến chỗ cửa điện, Tru Thiên Thần Điện - Loan Hồng Hi, Hỗn Độn Tử Phủ - Ngu Thiên Khải, còn có Vạn Đạo Thần Giáo - Khoái Kiệt các loại cũng đều kịp phản ứng.
Bọn hắn đều là đã nhận ra táo bạo không bình thường của Tổ Kỳ Lân, mới biết được bị mang theo tiết tấu, nhất là sau khi chú ý tới đội ngũ Đại Quang Mang Thần Điện đang lặng lẽ rút lui, cũng quả quyết từ bỏ, di chuyển đến chỗ cửa điện.
Nhưng...
- Sao lại đẩy không ra?
Đại Quang Mang Thần Điện muốn lặng lẽ đẩy cửa điện ra, kết quả không nhúc nhích tí nào.
Một vị trưởng lão hùng tráng run run bả vai, cánh tay phồng lên, hai tay đè vào trên cửa điện, một tiếng rống im lìm, dùng sức thôi động cửa điện.
Kết quả cửa điện lung lay, nhưng vẫn không có đẩy ra.
- Khương Phàm?
u Dương Thiên Nhiên lập tức kịp phản ứng, hỗn đản này đang ngăn cửa!
- Khương Phàm! Ta biết ngươi đang ở ngoài cửa, mở cửa nhanh!
- Ngươi biết mình đang làm cái gì không? Ngươi đã đắc tội rất nhiều người, nếu như lại đắc tội chúng ta, ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi Thượng Thương cổ thành này được.
- Mở cửa nhanh, chúng ta có thể không truy cứu.
Các trưởng lão Đại Quang Mang Thần Điện đào lấy khe cửa, hạ giọng, tận lực không kinh động người khác.
- u Dương Thiên Nhiên, sao các ngươi lại không đi ra?
Tru Thiên Thần Điện, Phương Tĩnh chạy đến nơi đây, thanh âm rất thấp, cũng không dám quá lộ ra.
- Khương Phàm giữ cửa ngăn chặn.
u Dương Thiên Nhiên nhìn thấy càng ngày càng nhiều hoàng tộc hoàng đạo cũng bắt đầu di chuyển đến nơi này, tự mình tiến đến chỗ khe cửa, nhắc nhở:
- Chúng ta có thể bàn điều kiện cùng ngươi, ngươi muốn mấy miếng xương cốt? Cái đầu nào?