- Nữ nhi xin thề! Thật không phải con!
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nhấc tay động thân.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Thừa Viễn hơi chậm lại:
- Mấy ngày nay con hãy ở nhà, không được đi đâu hết. Hiểu chưa?
- Phụ thân, bọn hắn chết mấy người?
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nhớ tới cảnh tượng lúc đó thật hưng phấn.
Kiều Vi Nhi, Kiều Vô Song, Phượng Bảo Nam, Kiều Vĩnh Nghĩa khẳng định là đã chết.
Kiều Thiên Mạch không thấy rõ ràng.
Kiều Linh Vận không chết, thật là đáng tiếc.
Còn có Khương Phàm, khoảng cách gần như vậy, lại đứng chịu mũi sào, vậy mà hắn không bị nổ chết.
- Tính cả Khương Phàm, đại tân sinh Kiều gia chỉ còn thừa hai ba người. Không có Kiều Thiên Mạch, chỉ sợ Kiều gia sẽ phải tuyệt hậu.
Hoàng Phủ Thừa Viễn không còn khẩn trương, chỉ cần không phải nữ nhi của hắn làm, chuyện này sẽ không liên quan tới Hoàng Phủ gia bọn hắn.
Sau đó cứ an vị chờ Kiều gia và các gia tộc khác chém giết đi.
- Ngài nói, sẽ là ai làm? Vậy mà lại dám chọn hoàng cung, chọn ngay đêm nay.
Thời điểm Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đang tính toán nhưng đều không có nghĩ đến đêm nay.
- Bất kể là ai làm, hắn đều đã gây họa.
Hoàng Phủ Thừa Viễn không muốn nhiều lời, tuy nhiên lại hơi trầm mặc, vẫn nói một câu:
- Không có giết chết Khương Phàm, quá thất bại.
- Kiều Linh Vận còn sống, cũng rất thất bại. Tuy nhiên, cuối cùng là đã thay ta hả giận.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền hừ lạnh vài tiếng, đứng dậy rời khỏi.
- Nhớ kỹ, mấy ngày nay đừng có chạy lung tung. Nếu như Khương Phàm không tìm thấy hung thủ, rất có thể sẽ bắt con đi.
Hoàng Phủ Thừa Viễn nhắc nhở xong, lại gọi thị vệ phía ngoài:
- Tăng số người phòng thủ, coi chừng nàng. Mặc kệ nàng nói gì, làm gì, đều phải khống chế nàng ở trong viện.
Chung Ly gia tộc!
Tộc trưởng Chung Ly Nguyên Thanh âm trầm sắc mặt nhìn đám con cháu phía dưới:
- Là ai làm?
Một đám tộc nhân toàn bộ đều lắc đầu.
- Ta hỏi lại một lần nữa, là ai làm!
Chung Ly Nguyên Thanh tản ra khí thế cường đại, Thương Vân linh văn khiến cho không gian vặn vẹo mãnh liệt.
- Ta có từng nghĩ qua, nhưng ta không làm.
Chung Ly Khuê vẫn lắc đầu, hắn xác thực nghĩ tới muốn trả thù, cũng nghĩ qua phải động thủ tại hoàng cung ngay đêm nay, bởi vì bắt đầu từ ngày mai Kiều gia khẳng định sẽ có đề phòng, Khương Phàm còn có thể trốn ở Kiều gia mấy tháng không ra khỏi cửa.
Nhưng, biện pháp này mặc dù ra tay bất ngờ, nhưng hậu quả quá nghiêm trọng.
- Chúng ta đương nhiên muốn giết chết Khương Phàm, nhưng chúng ta không ngu xuẩn đến mức lại đến hoàng cung ở trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp nổ chết Khương Phàm. Mặc dù... Ha ha... Rất thoải mái.
- Quá thảm rồi, suýt chút nữa toàn nổ chết. Ha ha, kẻ cuồng tự có trời thu, Kiều gia thành thành thật thật đứng ở thứ chín của bọn hắn không tốt sao, không phải trương dương. Đây chính là đại giới.
- Sao Khương Phàm lại không có nổ chết, có phải tên kia mặc hộ giáp đặc biệt gì hay không?
- Thật là đáng tiếc! Kẻ lẽ ra phải chết nhất hẳn là hắn!
- Đáng thương cho Kiều Vi Nhi, ta vẫn rất muốn có nàng, kết quả lại bị nổ chết.
- Lần này trực hệ chi thứ Kiều gia đều đi hết, tận diệt, thật tốt.
Con cháu Chung Ly gia càng nghị luận càng hưng phấn, trước đó đều kìm nén oán khí, muốn báo thù cho Chung Ly Dịch, không nghĩ tới lại có người thay bọn hắn ra tay, phương thức lại còn đặc sắc như vậy.
Chung Ly Nguyên Thanh và những tộc lão khác trao đổi ánh mắt, thoáng thở phào.
Chỉ cần không phải bọn hắn, chuyện sẽ không có liên quan gì tới bọn họ.
Bọn hắn có thể gối cao không lo xem kịch.
Nhưng, rốt cuộc là ai làm?
Đường gia!
- Không phải ta, ta cam đoan không phải ta.
- Cũng không phải ta, đều nhìn ta làm gì? Ta còn không có ngu đến mức chạy tới hoàng cung dẫn bạo Lôi Phù.
- Ta mặc dù muốn giết Khương Phàm, nhưng ta sẽ không dùng loại thủ đoạn này, đây quả thực là ném gia tộc tới trên đống lửa nướng, quá không lý trí.
Bọn người Đường Tư Đồ, Đường Nguyên Bá đối mặt chất vấn của trưởng bối, lắc đầu liên tục.
- Đường Tư Thượng! Ngươi làm sao đấy?
Tộc trưởng Đường Chính Sơ đột nhiên tiếp cận Đường Tư Thượng, rất nhiều các tộc lão cũng đều rơi ánh mắt xuống trên người hắn.
- Ta...
Đường Tư Thượng có chút tâm thần bất định, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh.
Bành!!
Đường Chính Sơ đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, tức giận chỉ Đường Tư Thượng:
- Nói!! Ngươi đã làm gì??
Bọn người Đường Tư Đồ đồng loạt nhìn về hướng Đường Tư Thượng, mặt mũi tràn đầy giật mình, lại có chút khẩn trương.
Là hắn làm??
Vì để giết Khương Phàm, triệt để chọc giận Kiều gia, còn đắc tội hoàng thất.
Trí thông minh để chó ăn rồi sao?
Mấu chốt là còn không có giết sạch sẽ.
Đường Tư Thượng tâm thần bất định bất an:
- Ta... Ta trước khi trời tối... đã phái người đi Ác Nhân cốc một chuyến.
- Ác Nhân cốc? Tên hổn đản ngươi! Loại chuyện này sao có thể liên hệ Ác Nhân cốc, ngươi không sợ để lộ tin tức? Nói, sau đó thì sao??
- Ta không biết.
- Cái gì gọi là ngươi không biết!!
- Ta chỉ phái người đến đó, hỏi thăm tình hình. Nếu như giết Khương Phàm, giá cả bao nhiêu, nơi đó có tiếp hay không. Còn có...
- Còn có cái gì?
- Còn có... Nếu như giết sạch tất cả đại tân sinh Kiều gia, sẽ là giá bao nhiêu. Ta... Chỉ là... Hỏi một chút.
Đường Tư Thượng run rẩy, hắn là sợ thật.
Toàn thể tộc lão Đường gia đều đứng dậy, căm tức nhìn Đường Tư Thượng:
- Ngươi phái ai đi!! Giao bao nhiêu tiền đặt cọc!
Đường Tư Thượng toàn thân như nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống:
- Thân tín của ta, thị vệ của ta. Thế nhưng, ta không cho hắn tiền.
- Hắn ở đâu?
- Không có trở về. Ta đuổi hắn đi trước khi đến Thanh Bình uyển, đến bây giờ còn không có trở về. Phụ thân! Ta thật sự chỉ đi nghe ngóng tình huống, ta... Ta...
- Xác định không cho hắn tiền?
- Xác định, vạn phần xác định.
Sắc mặt Đường Chính Sơ hơi hòa hoãn lại chút, chỉ cần không có giao tiền đặt cọc, Ác Nhân cốc cũng không có khả năng trực tiếp động thủ.
- Không phải Ác Nhân cốc.