Trong ý thức đầu tiên là hiện ra mê ảnh thời không, xuyên suốt vạn cổ, vô số truyền kỳ chấn kinh một thời đại nào đó, lưu lại ấn ký thời không.
Đây là lực lượng truyền thừa thuộc về nàng.
Nhưng, dưới thời không, lại hiện ra vô số mê ảnh, có Nhân tộc có Yêu tộc, có Ma tộc, thậm chí còn có Linh tộc Quỷ tộc, số lượng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng to lớn, phảng phất toàn bộ sinh linh của thế giới đều dùng một loại phương thức kỳ diệu, xuất hiện ở trong trí óc của nàng. . đam mỹ hài
Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh đồng thời bừng tỉnh, không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau.
- Đông Hoàng Như Ảnh? Nàng đạt được Vĩnh Hằng Lục Đạo truyền thừa? Đó là lực lượng gì, thời không sao? Trong Lục Đạo truyền thừa lại có lực lượng thời không?
Khương Phàm không nghĩ tới truyền thừa lại rơi xuống trên người nàng, lại còn là loại năng lực không thể tưởng tượng này.
Nàng có thể làm gì? Khống chế thời gian cùng không gian sao? Hay là nhìn trộm vạn cổ?
Đại tỷ này muốn nghịch thiên sao!
Đông Hoàng Như Ảnh càng kinh ngạc, đây là cảm giác gì? Người kia là ai?
A, bóng dánh kia giống như có chút quen thuộc.
- Tỷ tỷ đang nhìn ai vậy.
Đông Hoàng Như Yên kỳ quái giơ lên gương mặt xinh đẹp, lại thuận ánh mắt nàng trông qua.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt cũng quay đầu trông qua, nhìn cái gì??
Khương Phàm đã dịch ra mấy bước, tránh khỏi ánh mắt liên tiếp quăng tới từ nơi đó, chui vào trong cánh rừng rậm rạp.
- Không có gì.
Đông Hoàng Như Ảnh nhớ lại cảm giác kỳ diệu vừa rồi.
Vậy mà có thể kích thích đến truyền thừa của nàng?
Đây là lần đầu tiên gặp được.
Chẳng lẽ là truyền thừa tương tự sao?
Người kia, là ai?
Khương Phàm đi đến chỗ sườn núi, xuyên qua mặt nạ quan sát vực sâu phía dưới.
Nơi đó hẳn là nơi phong ấn quốc vận vạn ức.
Vốn định làm loạn bốn chỗ, hấp dẫn lực chú ý, không nghĩ tới vẫn đi tới nơi này.
Nếu đã tới liền xuống đi xem một chút, có cần thì giúp một tay, không cần liền ra ngoài tiếp tục hấp dẫn lực chú ý.
- Thiên Hậu ở bên trong à?
Kiều Hinh rốt cuộc cũng sắp được gặp Thiên Hậu, tâm tình càng thấp thỏm.
- Đừng sợ, bây giờ nàng mới mười ba tuổi. Hắc hắc, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác thật rất đáng yêu, còn ghim hai cái bím tóc sừng dê nhỏ.
- Bím tóc sừng dê?
Kiều Hinh ngẩng đầu tưởng tượng bức hoạ mặt kia, Thiên Hậu phong hoa tuyệt đại, vểnh lên hai cái bím tóc nhỏ?
- Nhịn xuống, đừng cười!!
- Thiếp cũng không dám cười.
Kiều Hinh le lưỡi.
- Đi xuống xem một chút.
Khương Phàm cảm nhận vị trí bốn Kim Thai bên dưới, thả người nhảy xuống sườn núi, lôi kéo Kiều Hinh lao thẳng đến vực sâu.
- Mau nhìn, mau nhìn, lại có người nhảy xuống.
- Lại có người không sợ chết.
- Trước sau đã đi đến vài trăm người, không có một người nào đi ra.
- Bây giờ còn không phải thời điểm đi đến.
Biển người trên núi cao lập tức bạo động, nhao nhao trông mong nhìn ra xa.
- Là hắn?
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn chằm chằm thân ảnh kia, chính là người vừa rồi đã sinh ra cảm ứng cùng với nàng.
Hồi tưởng loại cảm giác kỳ diệu đó, bóng người thú ảnh vô tận trong ý thức. Lại hồi tưởng vô số mê ảnh nở rộ, lời cầu nguyện kỳ diệu ở vực sâu trước đó.
Đông Hoàng Như Ảnh bỗng nhiên cảnh giác, người kia có thể có chút liên hệ cùng vực sâu hay không?
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Đông Hoàng Như Ảnh nhắc nhở đám người.
- Chuẩn bị cái gì?
Các trưởng lão Cửu Thiên thần giáo nhao nhao về phía trước.
- Phía dưới lúc nào cũng có thể xuất hiện biến cố, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
- Biến cố?? Biến cố gì?
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đây là làm sao đoán được?
Đông Hoàng Lăng Tuyệt nói:
- Có phải Như Ảnh muội muội phát hiện cái gì hay không?
Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu, không có nhiều lời, chỉ là định thần quan sát đến vực sâu.
Khương Phàm đâm đầu vào mê vụ.
- Mạt tướng Thiên Mục, tham kiến ngô hoàng! Tham kiến hoàng phi!
Diêm bá đứng dậy, quỳ xuống trên quan tài đá.
- Diêm bá... Chịu khổ...
Khương Phàm đỡ Diêm bá dậy, từ biệt tại Bạch Hổ quan, đảo mắt đã hơn hai mươi năm.
- Lão tướng quân vất vả.
Kiều Hinh biết tình huống của Diêm bá, đối với vị lão tướng quân nuốt Thiên Thi Châu, trầm luân Hoàng Tuyền Luyện Ngục, lại cô độc ngàn năm này, cõi lòng nàng đều là kính uý.
- Có thể gặp lại Thần Hoàng, lão nô chết cũng không tiếc.
Diêm bá lại khăng khăng quỳ đó.
Mặc kệ Khương Phàm bây giờ bao lớn, lại là tình huống gì, nhưng ở trong lòng của hắn vĩnh viễn là vị Thần Hoàng cao quý, vị lãnh tụ Thương Huyền kia.
- Thiên Hậu ở phía dưới sao?
- Thiên Hậu đang kiểm tra phong ấn. Kiều Vô Hối, Khương Diễm đều đã đến, đang phía dưới hiệp trợ.
- Sao bọn hắn lại tới đây?
Khương Phàm kinh ngạc, tiếp đó lại nghĩ đến Kim Thai phía ngoài, nếu bọn hắn đều cảm nhận được, Khương Diễm hẳn là cũng có thể.
- Vô Hối tới?
Kiều Hinh che môi đỏ, hai mắt trong nháy mắt đã mông lung.
- Bọn hắn cảm nhận được khí vận, cùng bốn người bên ngoài kia.
Diêm bá đã phát hiện bọn người Khương Bá, chỉ là can hệ trọng đại, hắn không có mời bọn hắn tiến đến.
- Bốn người bọn họ đều là ai? Ngươi còn hiểu hơn bao nhiêu?
- Khương Bá, bây giờ sáu mươi ba tuổi, Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, linh văn Diệt Thế Dung Nham, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở Đông Bộ Thiên Khâu, sa mạc Hỏa Dương hoàng triều, ba mươi năm trước, giật dây Liệt Dương hầu phủ phản loạn, thay thế Lý thị hoàng triều. Khương Quỳ, bây giờ một trăm bảy mươi lăm tuổi, cảnh giới Bán Thánh, linh văn Thanh Minh Ác Hỏa, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở hoàng tộc Đông Bắc bộ - 'Đọa Lạc Thiên Quốc', bị Minh Hỏa ảnh hưởng, giết chóc tàn nhẫn, tính cách bạo ngược, sau này bởi vì vô vọng đột phá Thánh phẩm, rơi vào trạng thái ngủ say.
- Khương Qua, bây giờ năm mươi mốt tuổi, Niết Bàn cảnh lục trọng thiên, linh văn Thiên Cương Lôi Hỏa, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở Đông Nam Tân Hải, tính cách cao ngạo, thượng võ hiếu chiến, sau khi vượt qua Sinh Tử cảnh đã chuyển vào hải vực, lang thang đến nay.
Đối với tình huống của tất cả Kim Thai, Diêm bá đều nắm như lòng bàn tay.
- Thương Huyền ngoại trừ bọn hắn, còn có ai?
Khương Phàm cảm thán, không hổ là thân thể chuyển hóa từ huyết nhục kiếp trước của hắn, tất cả đều tu luyện đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Có hai người mất tích, đến nay không biết đang ở đâu, những người khác đều đã chết.
Diêm bá lắc đầu.
Sứ mệnh chân chính của hắn là tìm kiếm Kim Thân Thần Hoàng, những Kim Thai khác chỉ có thể bỏ mặc sinh trưởng, ngẫu nhiên chú ý.