- Xin mời hoàng thất hãy cam đoan, trong vòng một năm se không có bất cứ hình thức hãm hại nào đối với Khương gia, Thiên Sư tông và Nạp Lan gia. Đan quốc ta không có quyền giám sát hoàng thất, cũng không có năng lực yêu cầu hoàng thất. Nhưng nếu như Đan quốc tra được hoàng thất trái với ước định. Ta, sẽ lấy tên quốc quân, tuyên cáo với thiên hạ... Hoàng thất Lang Gia... Vô tín vô nghĩa!
Lực ảnh hưởng của Đan quốc không chỉ gần như là hoàng thất Lang Gia, càng ở bên ngoài hoàng triều.
Bởi vì thái độ thân mật của bọn họ, rất nhiều người trong ngoài hoàng triều đều thường xuyên đến Đan quốc tìm kiếm đan dược, trong đó không ít một vài nhân vật đặc biệt.
Nếu như Đan quốc công nhiên ra tiếng, ảnh hưởng đối với hoàng thất Lang Gia không thể nói là không lớn.
Một hoàng thất đánh mất tín nghĩa hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tần Chính Thanh nghiêm mặt, đi đến phía trước, cao giọng đáp lại:
- Hoàng thất Lang Gia, tuân thủ ước định. Nhưng, nếu như con tin chết tại Thiên Sư tông, tất cả ước định... Hết hiệu lực.
Quốc quân Đan quốc nhẹ gật đầu, lại nhắc nhở Khương Hồng Võ.
- Cũng hi vọng Khương gia thiện đãi con tin!
- Quốc quân, bảo trọng!
Khương Hồng Võ hướng về phía không trung chắp tay hành lễ với quốc quân, sau đó quay người phân phó.
- Thả Thường Lăng!!
Thường Lăng vẫn một mực yên lặng đứng ở phía sau, phức tạp nhìn Khương Phàm đang về tới, cho đến khi Huyết Ngục bên cạnh nhắc nhở nàng mới hồi phục tinh thần lại.
- Cô có thể đi.
Các Huyết Ngục tránh ra một con đường.
- Ta không đi!
Thường Lăng cự tuyệt.
- Chúng ta không đùa cô, cô xác thực có thể đi.
Các Huyết Ngục khẽ nhíu mày, choáng váng??
- Ta nói, ta không đi!
Thường Lăng sợ Khương Phàm sẽ tổn thương nàng, nhưng vừa vặn cũng có thể mượn danh nghĩa đi đến La Phù.
Nàng muốn tìm viên đan dược truyền kỳ kia.
Nếu như rời khỏi, tương lai sẽ không tiện lại về La Phù.
Khương Phàm đi trở về đội ngũ, lườm nàng một chút:
- Kéo đi!!
- Ngươi...
- Kéo đi!!
- Rút lui!
Khương Hồng Võ phất tay ra lệnh, các Huyết Ngục vững bước rút lui về phía sau.
Các cường giả Thiên Sư tông và Nạp Lan gia chen chúc đi đến phía trước, bảo hộ bọn hắn vượt qua biên giới.
Ngực bọn người Đại hoàng tử vẫn bị cắm liêm đao nên không dám phản kháng, chịu đựng khuất nhục và đau đớn đi đến La Phù.
Sau lưng chính là đội ngũ hoàng triều, khoảng cách chỉ có ngàn mét nhưng đối bọn hắn mà nói là lại xa không thể chạm.
- Chúng ta thật phải nhẫn nhịn một năm sao?
Các cường giả hoàng thất nhìn Lục hoàng tử bị nhấc trở về vẫn còn đang hôn mê, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Lần này, hoàng thất đã mất hết mặt mũi.
Hai vị hoàng tử bị cưỡng ép mang đi, đây quả thực là sỉ nhục mà từ khi khai quốc đến nay chưa từng xảy ra.
- Quan Hoa Vinh, Thẩm Đông Sơn, tạ tội đi!
Tần Chính Thanh lạnh lùng tuyên bố vận mạng hai vị thị vệ kim giáp của Đại hoàng tử.
Chuyện này cần phải có người phụ trách.
Mặc dù giết đi hai vị Linh Hồn đỉnh phong quá đáng tiếc, nhưng hắn nhất định có xử lý.
- Chúng ta không sợ chết, nhưng xin cho phép chúng ta được đến La Phù báo thù!!
Ngay lúc Lục hoàng tử bị bại, một khắc này, Thẩm Đông Sơn đã biết mình sẽ phải chết.
Nhưng, Đại hoàng tử còn ở La Phù, hắn sao có thể chết được.
Quan Hoa Vinh cũng nói:
- Xin hoàng thất phán xử chúng ta tội chết, chúng ta sẽ thừa cơ đào tẩu, nếu thế này tương lai chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều không quan hệ với hoàng thất.
Ánh mắt của rất nhiều người trước sáng lên, đây cũng là ý kiến hay.
Lấy thực lực Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn thì khi xông vào La Phù cơ hồ là không người có thể địch lại, hoàn toàn có thể nhận đòn trả lại đòn, săn giết người của Khương gia.
- Không thể được.
Tần Chính Thanh lắc đầu.
Loại mánh khoé này quá vụng về, ai cũng đoán được sẽ là do hoàng thất cố ý thả ra hai tên chó hoang.
- Trở về hoàng thất, mời Nhân Hoàng xuất quan. Chuyện này cần thương nghị một lần nữa.
Tần Chính Thanh nhắc nhở mình phải tỉnh táo, thời khắc thế này tuyệt đối không thể xúc động.
Cường giả Kỳ Thiên điện nhìn Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn thầm nghĩ thật đáng tiếc, nhưng vào thời điểm này ai cũng cứu không được bọn hắn.
Bây giờ chết rồi, vẫn còn tốt.
Nếu không Nhân Hoàng xuất quan, chắc chắn sẽ tru diệt toàn tộc của bọn hắn.
- Chờ một chút! Chúng ta còn có chuyện bẩm báo. Chỉ xin hãy để ngày chết của chúng ta để lại sau một năm. Một năm sau, hoàng triều phản kích La Phù, chúng ta cam nguyện làm tử sĩ!
Thẩm Đông Sơn kiên trì cầu tình.
- Vì sao?
Tần Chính Thanh nhíu mày nhìn bọn hắn.
Quan Hoa Vinh nói:
- Khương Hồng Võ là thánh văn!
- Cái gì?
Đám người bỗng nhiên biến sắc, làm sao có thể!
- Khương Hồng Võ lấy lục phẩm linh văn tiến vào Sinh Tử cảnh, thực lực hẳn là rất không ổn định, nhưng lúc ấy ngay cả dư lực phản kích ta cũng đều không có. Nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không để bọn hắn tuỳ tiện bắt điện hạ đi. Ta dùng đầu của ta cam đoan, Khương Hồng Võ đúng là Thánh linh văn.
Quan Hoa Vinh hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, vô cùng khẳng định.
Thẩm Đông Sơn cũng nói:
- Xe vua của điện hạ là làm từ hài cốt Dực Long, đám người Côn Bác không phá nổi, chỉ có thể phá từ bên trong. Chỉ bằng vào một mình Khương Phàm là không thể nào, ta hoài nghi là do Tịch Nhan làm.
- Tịch Nhan là ai?
Tần Chính Thanh chợt phát hiện bản thân vẫn còn chưa có hiểu rõ tình huống cụ thể lúc đó.
- Muội muội Thánh Nữ La Phù Tịch Dao. Nghe nói là vì mạo phạm tông chủ Thánh Nữ tông nên đã bị phế. Trước khi xảy ra chuyện chính nàng đã cứu Tịch Dao. Tịch Nhan lại giả mạo Tịch Dao để chúng ta bắt trở về. Nàng không chỉ đã khôi phục linh văn mà còn thăng hoa đến Thánh linh văn.
Thẩm Đông Sơn càng nói càng nổi nóng, nếu như không phải điện hạ cố chấp tìm kiếm Tịch Dao, bọn hắn đã có thể sẽ không vô duyên rời khỏi hoàng thất, càng không khả năng đơn độc đi trên đường phố. Tịch Nhan, cũng sẽ không cùng bị nhốt vào trong xe vua.
Bây giờ nhớ tới, thì ra đây chính là một trận liên hoàn kế.
Nhưng thật không may lúc ấy bọn hắn hoàn toàn không biết gì cả.