Tần Chính Thanh nghiêm túc sắc mặt, đông đảo cường giả còn lại cũng đều nghĩ đến một loại khả năng.
- Đan dược truyền kỳ của La Phù! Khương Hồng Võ đã ăn, Tịch Nhan cũng ăn. Bọn hắn đều đã thăng hoa!
Thẩm Đông Sơn nói xong thì tất cả mọi người trầm mặc, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
'Lôi Sơn' Liêu Nguyên Giáp thăng hoa linh văn, đã gây nên oanh động to lớn tại La Phù. Nghe nói Dạ Thiên Lan cũng thăng hoa linh văn, càng để cho các nơi càng chờ mong đan dược hơn.
Nếu như Tịch Nhan, Khương Hồng Võ đều từ Linh Nguyên cảnh và Sinh Tử cảnh thành công thăng hoa linh văn thì chẳng khác nào nói cho thiên hạ rằng… đan dược truyền kỳ, đối với bất kỳ người nào, tại bất cứ cảnh giới nào, hay là dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều có hiệu quả!
Đan dược truyền kỳ có thể hiệu quả thăng hoa linh văn, cơ hồ là một trăm phần trăm.
Đây là hiệu quả của đan dược đã yên lặng sau vài vạn năm, nếu như có thể luyện chế ra viên mới, vậy có phải sẽ còn có công hiệu càng thần kỳ hay không?
Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn trao đổi ánh mắt, trăm miệng một lời:
- Chúng ta có thể lợi dụng đan dược truyền kỳ!
- Làm sao lợi dụng?
Hoàng thất, các cường giả Kỳ Thiên điện đều nhìn về bọn hắn.
- Hoàng thất chúng ta không tiện ra tay với Khương Hồng Võ, nhưng người khác có thể! Nghe nói Liêu Nguyên Giáp đã bí mật bị bắt, hẳn là bắt hắn để nghiên cứu.
- Dạ Thiên Lan là tông chủ trong mười tám tông không ai dám đụng. Nhưng... Khương Hồng Võ và Tịch Nhan...
Thẩm Đông Sơn nói, âm thanh cũng từ từ thấp xuống, đáy mắt hiện lên một tia ý lạnh ác độc.
Mặc dù đan dược đã bị ăn, nhưng, người vẫn còn ở đây!
Đối với một vài Luyện Đan sư mà nói vẫn là có thể bắt người từ từ nghiên cứu.
- Ly Hỏa thánh địa!
Tần Chính Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một nơi.
- Ý của ngài là... hai vị tộc lão khác cũng nghĩ đến thế lực kinh khủng kia.
- Khương gia, Nạp Lan gia, Thiên Sư tông, ba bên liên minh khí thế cường thịnh. Thượng Thanh tông lại bị phế đi. Ta đoán chừng, Thánh Nữ tông cũng có thể sẽ chủ động đầu nhập Thiên Sư tông, kết thành liên minh càng vững chắc. Cứ như vậy, coi như tin tức tràn ra cũng không có nhiều người dám đụng tới Khương Hồng Võ và Tịch Nhan. Nhưng, Ly Hỏa thánh địa thì lại không có lo lắng nhiều như vậy.
Tần Chính Thanh càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện.
Ly Hỏa thánh địa và Vô Hồi thánh địa đều là thánh địa nên sẽ không tùy tiện mạo phạm lẫn nhau.
Nhưng, đối với thánh địa luyện đan như Ly Hỏa thánh địa mà nói, đan dược truyền kỳ có mê hoặc quá lớn. Bọn hắn có thể không động vào Dạ Thiên Lan, xem như đã cho Vô Hồi thánh địa mặt mũi, nhưng Khương Hồng Võ và Tịch Nhan, bọn hắn tuyệt sẽ không buông tha.
Ánh mắt Cửu công chúa lấp lóe, gật đầu nói:
- Nếu Khương Hồng Võ đã thăng hoa đến Thánh linh văn, rất có thể sẽ lợi dụng thời gian một năm quý giá này, trùng kích tới cảnh giới càng cao hơn, nếu như thành công, chúng ta rất phiền toái. Hắn, nhất định phải chết.
Sau khi nghiêm túc cân nhắc, đám người đều cảm giác xác thực là có thể thực hiện.
Mặc dù hoàng thất bọn hắn không thể tự mình bắt Khương Hồng Võ. Nhưng, nếu như Khương Hồng Võ vượt qua Sinh Tử cảnh thì uy hiếp sẽ càng lớn hơn.
Cửu công chúa lại nói:
- Nếu như Khương Hồng Võ bị bắt, Huyết Ngục, Thiên Sư tông, Nạp Lan gia, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Bọn hắn rất có thể sẽ ngu xuẩn khiêu chiến Ly Hỏa thánh địa.
Mọi người lại lần nữa gật đầu.
Nếu như đi cứu người thì chính là chịu chết.
Ly Hỏa thánh địa sẽ để cho bọn hắn trãi nghiệm thực lực chân chính của thánh địa.
- Trở về xin chỉ thị Nhân Hoàng, nếu như không có ý kiến, chúng ta sẽ xin mời Ly Hỏa thánh địa ra tay, bắt sống Khương Hồng Võ!
Tần Chính Thanh đã quyết định.
Quan Hoa Vinh và Thẩm Đông Sơn lập tức đi đến phía trước hai bước.
- Vậy chúng ta...
- Nhân Hoàng sắp xuất quan, ta sẽ hết sức bảo toàn cho các ngươi. Một năm sau, hoàng triều phản kích La Phù, các ngươi phải cam đoan đi đầu giết tới cho ta.
- Tiểu hỗn đản, ngươi điên rồi? Cô cô ta là vì muốn tốt cho ngươi, Vô Hồi thánh địa mới là nơi ngươi trở về. Ngươi... Ngươi... Ngươi làm ta tức chết rồi!
Khương Tuyền đỏ mặt giận dữ mắng mỏ.
Cơ hội tốt biết bao nhiêu lại bị tên tiểu hỗn đản này làm cho lãng phí. Nàng có thể không quan tâm mình bị giam lại, cũng có thể không quan tâm mình bị lợi dụng, điều nàng quan tâm chính là tương lai Khương Phàm.
Khương Phàm một mực cung kính đứng ở trong sân, cúi đầu, không nói lời nào.
- Còn có đường lùi không?
Khương Hồng Võ cũng cảm thấy đáng tiếc.
Đó là thánh địa, là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ tu luyện, năm đó Khương Tuyền bởi vì có cơ duyên mới bị mang vào nơi đó.
- Còn thế nào vòng lại được? Lúc trước hắn chỉ là tiểu tử, thánh địa còn có thể tiếp nhận. Bây giờ thì bắt hoàng tử, bắt thánh văn, lại còn là kẻ thù của toàn bộ hoàng triều.
- Ngươi nói xem, ta còn thế nào vòng lại được đây?
Khương Tuyền lập tức đưa vẫn đề nhắm ngay đại ca.
- Ngươi còn theo hắn hồ nháo sao, có phụ thân nào như ngươi sao?
- Nếu như chỉ là nhốn nháo thì nàng còn có thể van cầu sư tôn, có thể quấy rầy đòi hỏi, nói không chừng còn có thể được.
- Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, Khương Phàm công nhiên tuyên bố rằng hắn sẽ không vào thánh địa.
- Làm thế nào thánh địa còn muốn hắn?
- Thánh địa không cần mặt mũi sao?
Khương Hồng Võ ho khan một cái:
- Ta là ca của muội.
- Ta là muội muội ngươi.
- Được được được.
Khương Hồng Võ đưa tay xin tha, tính tình của người muội muội này…thật là... Ai...
- Cô cô, không vào thánh địa cũng có thể tu luyện mà.
Khương Phàm thấp giọng nói.
- Có thể giống nhau sao? Thánh địa không chỉ là danh phận, càng tài nguyên và thế giới mà La Phù không thể tiếp xúc đến.
- Ngươi ở nơi này liều sống liều chết tìm kiếm võ pháp, vũ khí, ở thánh địa thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngươi nơi này chật vật lịch luyện trưởng thành, ở thánh địa thì tùy tiện để một vị trưởng giả chỉ điểm cũng có thể để cho ngươi có được ích lợi không nhỏ.