Tinh huyết Kim Hoàng càng ngày càng nhiều, giống như vô số Tinh Linh đang reo hò lao nhanh bên trong mạch máu.
Chu Tước linh nguyên cùng linh hồn hoàn mỹ giao hòa!
Giờ phút này, linh hồn Khương Phàm đã triệt để hóa thành linh hồn Chu Tước.
Chuyện này có nghĩa là hắn đã sớm làm xong chuẩn bị bước lên Sinh Tử cảnh, càng mang ý nghĩa sau khi hắn yêu hóa, sẽ trở càng nên cường đại, càng giống Chu Tước.
Kịch biến kéo dài ba ngày.
Xung quanh vành mắt phải của Khương Phàm lan tràn ra mạch máu thô lớn, nhìn vô cùng dữ tợn, đáng sợ, con mắt đang mở hí, tràn ngập khí tức kinh khủng, con ngươi càng giống như lôi hải màu vàng, phảng phất tuỳ tiện có thể trút xuống ức vạn lôi đình.
Khương Phàm không thể không kích thích chiến trụ, toàn bộ hốc mắt cùng xung quanh đều bị che khuất, giống như một cái mặt nạ gắn vào nơi đó.
- Thần Hoàng! Hoàng Tuyền Trúc ngài muốn, mười cây! Nếu như không đủ, mạt tướng sẽ đi lấy lần nữa!
Sợi chiến hồn thứ hai quỳ đến trước mặt, linh hồn lay động, thanh âm trống rỗng run rẩy.
Hắn ngước nhìn Khương Phàm, ngước nhìn Thần Linh đã từng, kích động đến khó mà tự đè xuống.
- Vương Quyết!
Khương Phàm nhận ra chiến hồn, hắn mặc áo giáp, còn có mấy phần bộ dáng kiếp trước.
- Thần Hoàng...
Chiến hồn cúi thấp đầu quỳ lạy, nếu như còn cơ thể, hắn nhất định đã lệ rơi đầy mặt.
- Chuyển cáo Tu La, chuyển cáo trăm vạn anh linh thần triều, chờ ta về lại U Minh, sẽ mang các ngươi rời khỏi. Một thế này, ta nhất định không phụ các ngươi chờ mong, Vạn Thế thần triều nhất định sẽ lại nổi lên Thương Huyền, vĩnh hằng không suy. Anh Linh điện thần triều, sẽ là kết cục vĩnh hằng của các ngươi, con dân thần triều sẽ vạn thế cung phụng, không ai dám lãng quên.
Khương Phàm hướng về phía Côn Lôn xa xôi, chắp tay ôm quyền, trong lòng mặc niệm:
- Huynh đệ tốt nhất của ta, hãy đợi ta thêm mấy năm!
Đỉnh Côn Lôn, m Lôi như thác nước, kiếp quang cuồng kích, không gian Sinh Tử Lưỡng Giới chập trùng kịch liệt, tràng diện tai nạn hủy thiên diệt địa.
Tại nơi Thần Linh đều cảm thấy rung động này, một tuyệt thế chiến hồn kinh khủng đang ngạo nghễ đứng đấy, cách địa tai vô tận ngắm nhìn hoang dã trầm tĩnh ở ngoài ngàn dặm.
Tại thời điểm Khương Phàm chắp tay ôm quyền, tuyệt thế chiến hồn quỳ một chân trên đất, cúi đầu thật sâu.
Trong chớp mắt, hồn uy cuồn cuộn, quét sạch Côn Lôn mênh mông.
Ở phía sau hắn, trăm vạn ác quỷ cùng kêu lên gào thật lớn, tử khí vô tận, hồn uy cuồn cuộn, như đại dương mênh mông, nhấc lên vô biên sóng lớn.
Cả tòa Côn Lôn Quỷ Giới đều bị liên lụy, Quỷ Chủ các nơi lần lượt mở to hai mắt ra, nhìn lên đỉnh núi vô tận ác quỷ.
- Quả nhiên hắn đã tới.
Sâu trong mây mù âm u, Đông Hoàng Hoa Thanh chờ đợi hơn ba năm nhìn ra đỉnh Côn Lôn, ngắm nhìn tuyệt thế hồn ảnh kia, ánh mắt sau đó quét về đại địa hoang dã.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn ổn định ở ngọn núi thấp bên ngoài ngàn dặm kia, một thân ảnh mặc áo bào đen đang xoay người sang chỗ khác, xa xa rời khỏi.
Khương Phàm!
Quả nhiên ngươi còn sống!
Như vậy xem ra, ngươi hẳn là Thần Hoàng Chu Tước chuyển thế!
Thiên Hậu, Tu La, rốt cuộc các ngươi làm cái gì?
Có thể để một người bị trời chém chết luân hồi, trở lại nhân gian!
Nhưng thế cục Thương Huyền đã thay đổi, cách cục thiên hạ đã định hình, các ngươi nghịch thiên cải mệnh, cưỡng ép trở về, lại có bao nhiêu phần thắng?
- Lão tổ, nguyên nhân ngài do dự hẳn là ở chỗ này.
Đông Hoàng Hoa Thanh cảm giác lão tổ khả năng thật lâu trước đây đã liền đoán được thân phận Khương Phàm, chỉ là còn cần cái xác định cuối cùng.
Mà người đã từng là chủ nhân Thương Huyền tái nhập Thương Huyền, chắc chắn sẽ cuốn lên cơn sóng báo thù, cũng chắc chắn sẽ lại trèo lên chiến trường Bách Tộc.
Tất cả hoàng đạo Thương Huyền đều khó mà chỉ lo thân mình, hoàng đạo thiên hạ đều sẽ biến thành mục tiêu đi săn của Thần Hoàng Chu Tước.
Sở dĩ lão tổ do dự, hẳn là đang phân tích phần thắng của Thần Hoàng Chu Tước, cùng Cửu Thiên Thần Giáo tại trận này sắp nhấc lên gió lốc khoáng thế muốn sung làm dạng nhân vật gì.
- Tam sinh hữu hạnh, có thể gặp Thần Hoàng Chu Tước trở về. Bất luận như thế nào, Đông Hoàng Hoa Thanh ta đều kính trọng ngươi đã từng là thay đổi Thương Huyền làm ra tất cả cố gắng. Các ngươi vốn nên vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách, nhưng lại bị dân chúng lãng quên. Chờ mong ngày chúng ta chân chính gặp mặt đó. Là địch hay là bạn, phải phó thác cho trời.
Đông Hoàng Hoa Thanh nhìn thân ảnh kia đi xa thật lâu, xé mở Sinh Tử Lưỡng Giới, rời khỏi U Minh Địa Ngục.
Sâu trong Côn Lôn, chiến trường tầng thứ chín.
Một con Thanh Thi Cự Viên nhô lên thân thể nguy nga, nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi.
Toàn thân nó quấn quanh lấy xiềng xích màu vàng, khuấy động tử khí màu xanh, nguy nga, hùng tráng, bạo ngược, móng vuốt bén nhọn so với cái đầu kia đều muốn cực đại, phảng phất có thể tuỳ tiện xé rách cả ngọn núi cao lớn.
Trên bờ vai của nó có một thiếu niên tóc trắng ngồi đó.
- Khương Phàm?
Thiếu niên khẽ nói, thanh âm khàn giọng trống rỗng.
Hai con mắt 'Thiêu đốt' ánh sáng màu xanh, nhìn thấu đất trời mờ tối.
- Hắn chết rồi? Không, khí tức sinh mệnh của hắn rất thịnh vượng. Hắn vậy mà lại còn sống đi tới U Minh Địa Ngục!
Thân thể thiếu niên đột nhiên cứng ngắc, toát ra vẻ mặt đau đớn, hắn cúi đầu xuống, phát ra tiếng gào thét kinh khủng, da thịt toàn thân nứt ra, chảy xuôi dòng nước màu xanh đáng sợ.
Một thanh thạch kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, mũi kiếm đụng vào da đầu, hạ xuống thi khí nồng đậm, cũng bay ra giọng nói nhỏ thăm thẳm:
- Ngươi đã là ta, ta đã là ngươi. Hai chữ Cổ La... Hẳn là từ nên hoàn toàn tiêu trừ trong trí nhớ của ngươi.
…
- Sư phụ!
Lý Dần đợi đến khi Khương Phàm trở về, thở phào một hơi.
Mặc dù U Minh Địa Ngục không có phân chia ngày đêm, nhưng hắn một mực tính toán thời gian, sư phụ chuyến đi này một lần, mất tận mười ngày.
- Mắt ngươi sao thế? Mù sao?!
Hứa Đan Quái dị nhìn chỗ mặt nạ màu tím trên mắt phải Khương Phàm, bị quỷ cào?
- Sư phụ, ngài...
Lý Dần cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh đã phát giác được khí tức Khương Phàm thay đổi, mười ngày ngắn ngủi giống như đã xảy ra thay đổi rõ ràng.
- Ngươi đột phá!
Hứa Đan kinh hô.
Nói đùa cái gì, chỉ rời khỏi mười ngày mà thôi liền đã lên cao giai Linh Hồn cảnh rồi?