Người áo đen tỏ thái độ vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, giống như đang lo lắng Hướng Vãn Tình chạy trốn.
Khương Phàm càng cảm thấy có vấn đề, ra vẻ không khách khí nói:
- Ta làm giao dịch chính ta làm chủ, các ngươi không muốn Điêu Lãnh Phong rồi?
Hai người áo đen giương mắt, ánh mắt như đao:
- Tiểu oa nhi, ngươi biết mình đang nói chuyện với người nào?
- Chớ dùng bài này cùng ta, nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, không phải là thần giáo của các ngươi. Các ngươi đã tới nơi này liền phải dựa theo quy củ của nơi này mà làm việc.
Khương Phàm nói xong, trực tiếp tiến vào Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Không cần cẩn thận như vậy, ta còn có thể chạy sao?
Hướng Vãn Tình ngữ khí lạnh lùng, thẳng đi theo Khương Phàm.
Hai người áo đen khẽ nhíu mày, do dự một lát, vẫn đứng ở bên ngoài,
- Vây quanh!
Điêu Đức Nguyên cao giọng thét lên ra lệnh, cố ý hô cho Hướng Vãn Tình nghe.
Số lượng lớn thị vệ cao giọng đồng ý, khí thế hung hăng vây quanh Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
Trong mật thất tại Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Hình như ngươi đang bị khống chế? Không phải là bởi vì chuyện của ta đấy chứ.
Khương Phàm rất kỳ quái, rốt cuộc Hướng Vãn Tình đã phạm vào chuyện gì?
- Lúc đầu khi ta bị lưu đày tới nơi này, đã cùng thần giáo làm ước định. Điệu thấp làm người, nhu thuận làm việc, nếu như lại phạm sai lầm lầm, nghiêm trị không tha. Trước khi gặp được ngươi, ta làm cũng tạm được, nhưng chuyện ngươi giả chết này, xác thực kích thích Vạn Đạo Thần Giáo.
- Bọn hắn cũng từ đầu đến cuối không có từ bỏ tìm kiếm sai lầm của ta, lần này vừa vặn cho bọn hắn cơ hội.
Nói xong, nàng lung lay ngón tay ngọc, lên tiếng chào với Dạ An Nhiên.
- Ngươi chính là An Nhiên cô nương? Thật đúng là vừa thấy đã yêu, trách không được Khương Phàm đối với những nữ tử khác không động tâm, thì ra là trong lòng đã có một tiểu nương tử nũng nịu.
Dạ An Nhiên ửng đỏ cả mặt, nhưng trong lòng cũng run lên.
Một nữ tử thật khôn khéo, đơn giản mấy câu, không chỉ có tán dương nàng, cũng thể hiện mình cùng Khương Phàm chưa từng xảy ra cái gì, bỏ đi lo lắng trong nàng.
- Ngươi phạm vào chuyện gì, vì sao lại bị lưu vong?
Khương Phàm lại càng cảm thấy kỳ quái.
Hướng Vãn Tình kiều mị cười khẽ:
- Ta nói vì ta quá đẹp, bị người khác nhìn trúng, nhất định phải bắt ta đi hiến thân, ngươi tin không?
Khương Phàm khinh thường nói:
- Tất cả người bên trong Vạn Đạo Thần Giáo đều là quỷ sắc sao? Tốt xấu gì cũng là hoàng đạo, có thể có chút khí khái hay không.
- Không phải thần giáo.
- Chẳng lẽ còn có người có thể bức bách thần giáo...
Khương Phàm nói, ánh mắt có chút run lên:
- Bắc Thái Đế Quân?
Hướng Vãn Tình tiếp cận Khương Phàm:
- Ngươi nói cái gì?
- Ngươi tiếp tục.
Khương Phàm giật mình, chợt hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Làm sao ngươi biết Bắc Thái Đế Quân!
Hướng Vãn Tình rất bất ngờ, hắn lại biết Đế Quân, còn biết Đế Quân cùng thần giáo có liên quan?
- Hơi biết một chút.
Khương Phàm không có nhiều lời.
- Năm đó ta cự tuyệt hiến thân, đắc tội người đó, may mắn có một tỷ tỷ tại thần giáo cũng coi như có chút địa vị, bảo vệ ta, lưu đày tới nơi này tránh né. Rất nhiều năm ta đều không có trở về, vốn cho rằng người kia đã quên ta, không nghĩ tới... Thần giáo vẫn bắt lấy chuyện ngươi giả chết này ép buộc ta trở về hiến thân. Lần này tỷ tỷ ngăn không được, ta chỉ có thể ngoan ngoãn trở về.
Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng nói, giống như rất tùy ý, nhưng Khương Phàm có thể từ trong ánh mắt nàng nhìn thấy bi thương cùng mâu thuẫn.
- Ngươi bảo ta mời ngươi về là muốn mang ngươi chạy trốn?
Khương Phàm rất không nguyện ý nhúng tay gút mắc như thế này.
Huống chi, lại còn liên luỵ đến đại địch kiếp trước của hắn, Bắc Thái Đế Quân!
- Ta trốn không thoát. Tại ngày ta bị mang đi đó liền biết ta cũng không có cơ hội nữa.
- Tỷ tỷ ngươi không thể nào sẽ giúp ngươi?
- Trước khi bọn hắn bắt ta trở về, đã điều nàng đi Bách Tộc chiến trường rồi. Chỉ sợ bây giờ tỷ ấy cũng còn không biết tình huống của ta, mà chờ nàng trở lại, ta đã...
- Ngươi cần ta làm cái gì?
- Mang ta đi.
- Ngươi không phải nhận mệnh sao?
- Ta nói ta không phải ta, là ta khác.
- Có thể nói rõ hơn không?
- Tại thời điểm năm đó ta bị lưu đày tới nơi này liền nghĩ đến tương lai có thể sẽ có một ngày như vậy. Bắt đầu từ lúc đó, ta đã lặng lẽ tách ra thân thể mới.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên có chút kinh ngạc, thân thể còn có thể tách rời?
- Linh văn của ta và tỷ tỷ ta đều là Thiên Hồ, còn là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Tuy nhiên nàng thức tỉnh toàn diện nhất, ta thì dừng bước tại Chí Tôn Thánh phẩm. Nàng có thể một thân hóa chín thể, chín thể đồng tu, chín thể cộng sinh. Ta có được chín mệnh, lại không thể phân liệt. Tuy nhiên tại lúc ta đến nơi này, tỷ tỷ đã dùng biện pháp của mình, giúp ta cưỡng ép tách ra một bộ thân thể.
- Nàng ở đâu?
- Đang ở bên trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh này.
- Ngươi xác định không ai biết nàng tồn tại?
Khương Phàm thực sự không muốn gây phiền toái.
- Ta vô cùng xác định.
- Nếu như vậy, ta có thể mang nàng đi ra ngoài.
- Không phải nàng, là ta. Tình huống của nàng rất đặc biệt, mặc dù đang yên lặng trưởng thành, nhưng nàng không có linh hồn, không có ý thức, không có ký ức.
Ý của ta là, ta muốn chuyển dời toàn bộ linh hồn ý thức các loại trong bộ thân thể này của ta đến bên trong thân thể mới.
- Bây giờ ta ở lại. Ta mới kia đi theo ngươi.
Hướng Vãn Tình mang theo Khương Phàm rời khỏi gian mật thất này, đi tới một gian mật thất bí ẩn nhất tại tầng cao nhất.
Tại trong mật thất, thật sự có nằm một nữ tử giống Hướng Vãn Tình như đúc.
Da thịt bạch ngọc không tì vết, dáng người thướt tha cao gầy, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn như một cái khuôn đúc đi ra.
- Nàng đã chuẩn bị tốt.
Hướng Vãn Tình không nghĩ tới thật sẽ có một ngày 'Di Hoa Tiếp Mộc' này.
- Đầu tiên ngươi chờ chút đã! Nàng đã chuẩn bị xong, nhưng chết tiệt, ta còn chưa có chuẩn bị xong!
Khương Phàm không khách khí để Dạ An Nhiên đứng ở bên cạnh lắc đầu, trông coi mỹ nhân nũng nịu như thế này, cũng chỉ có hắn mới có thể há miệng mắng người ta như thế.
- Ngươi không nguyện ý? Ngươi quên ba chuyện đã đồng ý với ta rồi?
- Vì sao không phải là ngươi chuyển dời đến bên trong thân thể mới? Giữ nó lại, ngươi đi theo ta?