Bộ dáng y phục xốc xếch này, quá mê người.
- Yến cô nương là chính ngươi xui xẻo, chẳng trách người khác. Khương Phàm giao cho các ngươi, đừng để hắn chết quá dễ dàng. Yến Khinh Vũ, để cho ta xử lý.
Tiêu Khuê đi đến trước mặt Yến Khinh Vũ, nhéo nhéo cằm của nàng, bắt lấy một cánh tay nhấc lên.
- Ngươi muốn làm gì...
Yến Khinh Vũ hư nhược đẩy hắn ra.
- Dù sao đều phải chết, chớ lãng phí. Không cần phải sợ, ta sẽ rất ôn nhu.
Tiêu Khuê thô lỗ kéo lấy Yến Khinh Vũ đi đến bên cạnh.
- Tên hỗn đản nhà ngươi... thả ta ra...
- Ta là đệ tử thượng cung của Kim Nguyệt cung, Tiêu gia ngươi không thể trêu vào. Thả ta ra...
Tiếng Yến Khinh Vũ hư nhược dần dần biến mất trong rừng rậm.
- Tên Tiêu Khuê này miệng đã nát, còn có tâm tư như thế. Bất quá tiện nghi hắn đi.
Nữ nhân nâng ngọc bàn nhìn phương hướng Tiêu Khuê rời đi, môi đỏ hiện lên dáng vẻ tươi cười.
- Tiểu hài nhi, tại sao biết chúng ta tới giết ngươi không?
Nam tử hùng tráng không để ý đến Tiêu Khuê, hắn tiến đến trước mặt Khương Phàm, mặt to thô cuồng có vẻ hơi dữ tợn.
- Không phải bởi vì Tiêu Khuê sao?
Khương Phàm buông thõng tầm mắt, hư nhược nói nhỏ.
Nam tử cười lạnh.
- Chúng ta và tiểu tử ngươi có ân oán cá nhân.
- n oán cá nhân? Đã hiểu, ta giết người của các ngươi.
Khương Phàm nhớ lại lời người chết hôm đó đã nói.
- Ha ha, thông minh. Dám giết người của chúng ta, hôm nay ta muốn để ngươi sống không bằng chết.
Nam tử buông tấm chắn xuống, bàn tay thô cuồng bóp lấy cổ Khương Phàm.
- Các ngươi không giống như là người của cứ điểm, các ngươi là ai?
- Biết Sinh Tử môn không?
- Cái gì?
- Sinh... Tử... Môn...
Khuôn mặt dữ tợn của nam tử kia đụng tới trước mặt Khương Phàm một cái.
Nhưng mà... Khương Phàm nắm chặt đoản đao Ô Cương bên hông, xuất ra lực lượng toàn thân, cắm vào cái cằm nam tử, mũi nhọn sắc bén trực tiếp từ đỉnh đầu đâm ra. Toàn thân nam tử cứng đờ, con ngươi phóng đại, khó có thể tin mà nhìn Khương Phàm trước mặt.
- Sinh Tử môn, ta nhớ kỹ.
Khương Phàm không còn vẻ suy yếu trước đó, hàn quang nơi đáy mắt tung toé, thân thể bỗng nhiên đứng lên, quơ lấy Ô Cương Cung trêи đất, thuận thế kéo căng. Từ lúc đứng dậy đến lúc bắt cung, từ cài tên đến khóa chặt, một mạch mà thành. Thời điểm khi thân thể vững vàng quỳ một chân trêи đất, Ô Cương Tiễn sắc bén đã khóa chặt nữ nhân đang xem trò hay phía trước.
- Ngươi...
Nữ nhân kia khẽ giật mình, đứng tại vị trí của nàng cũng không thấy được nam tử kia đã bị đâm xuyên đầu. Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy Khương Phàm luồn lên, còn kéo ra Ô Cương Cung, nàng còn tưởng rằng mình hoảng hốt. Trong không khí rõ ràng tràn đầy khí độc, chỉ có phục dụng đan dược đặc thù của nàng mới có thể chịu được, Khương Phàm làm sao có thể không bị ảnh hưởng.
Bành!
Một tiếng vang trầm, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra, cuốn lên gió mạnh gào thét, thẳng đến đầu nữ nhân.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, nữ nhân trực tiếp dùng ngọc bàn chống đỡ Ô Cương Tiễn!
Ô Cương Tiễn sắc bén lại mạnh mẽ, có thể đâm xuyên lân giáp mãnh thú, nhưng khi đánh vào trêи ngọc bàn trơn bóng lại chỉ tạo ra vết nứt!
Bất quá, sau khi va chạm mãnh liệt vẫn trong chớp mắt đè ép ngọc bàn rắn chắc đánh vào trêи mặt nữ nhân kia!
Mũi sụp đổ, máu tươi tung tóe, nữ nhân kêu thảm bay ra ngoài. Khương Phàm trầm ổn tỉnh táo, thuận tay muốn dựng vào chi Ô Cương Tiễn thứ hai. Nhưng nữ nhân kia phản ứng cực nhanh, vừa mới ngã xuống đất đã lăn một vòng qua bên cạnh, trốn đến phía sau một gốc cây già, tiếp đó hướng về phía trước phi nước đại, lấp lóe mấy cái đã biến mất ở trong rừng rậm.
- Đáng chết!
Khương Phàm rõ ràng đã tính toán tốt nhưng lại đánh giá thấp độ cứng của ngọc bàn kia.
Nhưng hắn không lo được việc truy kϊƈɦ nữ nhân, lập tức mang theo Ô Cương Cung muốn xông vào rừng rậm tìm kiếm Yến Khinh Vũ bị Tiêu Khuê kéo đi.
Chạy mấy bước lại ngừng lại, quay đầu nhìn lại nam tử bị hắn đâm một đao xuyên qua đầu.
Mấy trăm mét bên ngoài sơn cốc, Tiêu Khuê không để ý đến Yến Khinh Vũ vẫn đang giãy dụa và cảnh cáo, cưỡng ép đặt nàng xuống mặt đất.
Nếu như là bình thường, hắn thật đúng là không dám đụng vào Yến Khinh Vũ.
Nhưng nếu gặp cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu.
- Mấy năm không gặp, phát ɖu͙ƈ không tệ. Có phải bị nam tử Kim Dương cung khai phát rồi hay không? Đến đây, để ca ca nhìn một cái.
Tiêu Khuê vừa muốn xé nát y phục của Yến Khinh Vũ, lại nghe được nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng nữ.
Tiêu Khuê buông Yến Khinh Vũ đang suy yếu giãy dụa ra, từ trong ngực lấy ra một tấm Cuồng Lôi Phù.
Đây là một loại phù chú bảo mệnh.
Chỉ cần rót linh lực vào liền có thể dẫn bạo, phóng xuất ra lôi triều rất kịch liệt.
Thiên phú hắn không mạnh, cảnh giới không cao, cho nên quanh năm đều phải mang theo Cuồng Lôi Phù.
- Cứu mạng... Có ai không... Cứu mạng...
Yến Khinh Vũ hư nhược kêu cứu.
- Im miệng.
Một bàn tay Tiêu Khuê quất vào trêи khuôn mặt Yến Khinh Vũ, nhíu mày đi đến miệng hang, tử tế nghe các loại âm thanh trong núi rừng.
Hai người Sinh Tử môn kia đều có thực lực rất mạnh, cũng không đến mức bị tên phế vật Khương Phàm kia làm bị thương được, chẳng lẽ là gặp chuyện ngoài ý muốn gì?
Nhưng cứ xem như là ngoài ý muốn thì cũng có thể ứng phó mấy lần, làm sao lại chỉ phát ra một tiếng hét thảm, sau đó liền không có gì nữa?
Tiêu Khuê càng nghĩ càng thấy kỳ quái, hắn xiết chặt Cuồng Lôi Phù, tùy thời chuẩn bị rót vào linh lực mà vung ra.
Chỉ sau chốc lát, một đạo thân ảnh cao lớn uy mãnh đi tới từ trong rừng cây trước mặt, chính là nam tử Sinh Tử môn kia.
- Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Tiêu Khuê nhẹ nhàng thở ra, buông Cuồng Lôi Phù xuống.
Nam tử kia không nói gì, tiếp tục đi lên phía trước.
- Ta tới trước, ngươi chờ chút.
Tiêu Khuê còn tưởng rằng nam tử kia cũng tham luyến tư sắc của Yến Khinh Vũ, đưa việc tra tấn Khương Phàm cho cô gái khi trước, muốn tới đoạt gái với hắn.
Hắn cởi bỏ y phục muốn đi vào trong sơn cốc, thế nhưng đi chưa được mấy bước thì lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Hắn quay người lại vừa hay nhìn thấy nam tử kia vô lực nhào vào trêи mặt đất, mà tại phía sau hắn là một thiếu niên đang giơ lên Ô Cương Cung, cách mấy chục mét đang nhắm ngay hắn.
- Khương Phàm?