Hứa Như Lai nâng tay lên, vỗ vỗ.
Một cái cửa ngầm sau tấm bình phong chậm rãi kéo ra, bên trong có một nữ tử mỹ lệ làm rung động lòng người đi ra.
Tóc dài đen nhánh tùy ý rối tung, như thác nước mềm mại lại sáng bóng, da thịt trắng nõn, giống như mỹ ngọc, cả người lại mặc váy dài màu trắng, hiển thị rõ đoan trang cao quý. Đôi mi như vẽ, đôi mắt lấp lóe như sao, trội hơn dưới sống mũi là cái miệng nhỏ đỏ hồng. Bờ môi ít ỏi, khẽ mím môi lại cong lên mang theo nụ cười yếu ớt có chút ai oán.
Khương Phàm nhìn dung nhan nữ tử, trong lòng lập tức luồn lên cơn tức giận.
- Giống hay không? Ha ha...
Hứa Như Lai cười, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp cũng cất tiếng cười to.
- Ha ha, giống.
Khương Phàm cắn răng, từ trong hàm răng gạt ra tiếng cười lạnh.
Nữ tử này, vậy mà lại giống với Vô Hồi Thánh Chủ.
Hứa Như Lai nói:
- Vậy cũng chớ thất thần, nơi này không có người ngoài, cứ việc hưởng thụ. Hôm nay ngoại trừ cùng ngươi quen biết một chút, còn muốn cùng ngươi làm quen một chút, dù sao giữa chúng ta cũng không có nhiều thâm thù đại hận như vậy.
- Cáo từ!!
Khương Phàm quay người muốn rời khỏi, cửa phòng lại ầm ầm đóng lại, một đạo như lưu quang bình chướng tràn ngập gian phòng.
Hứa Như Lai cười lạnh, ra hiệu với nữ tử:
- Vị bằng hữu này của ta có chút thẹn thùng, ngươi dẫn hắn tới, cố gắng mà hầu hạ.
- Công tử, ta tên Như Ý.
Nữ tử chậm rãi hành lễ, điềm đạm nho nhã, thuần khiết mỹ lệ, giống như một đóa sen mới nở, không nhiễm trần thế.
- Nếu như ngươi muốn ta buồn nôn, ngươi thành công rồi, thả ta rời khỏi.
Khương Phàm có chút không khống chế nổi cơn tức giận.
Nhưng, hắn vô cùng hoài nghi đám người này cố ý kích thích hắn, làm ra chuyện gì đó quá kích, sau đó thừa cơ khống chế hắn, thậm chí tra tấn hắn.
Mặc dù hắn là đến 'Chịu chết', nhưng không phải nơi này.
- Công tử ghét bỏ Như Ý sao?
Nữ tử dáng dấp yểu điệu đi đến chỗ Khương Phàm, đưa tay muốn kéo hắn lại.
- Đừng đụng vào ta!!
Khương Phàm hất cánh tay ra.
- Ha ha, không thả ra thì sao? Chúng ta trợ hứng cho ngươi trước.
Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp cười xấu xa hai tiếng, sau đó nắm lấy y phục của trong ngực nữ tử mình, thô lỗ xé mở.
Nữ tử kinh hô, nhưng không có kháng cự, mặt mũi lại đầy thẹn thùng, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
- Đủ rồi!!
Khương Phàm hét lớn, trên mặt hiện ra gân xanh.
- Ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi không thích? Hay là cảm thấy chúng ta không có thân quen đến trình độ này, không quen?
- Tốt, như vậy đi, Như Ý thuộc về ngươi, ngươi giấu nàng ở trong nhẫn không gian của ngươi, suy nghĩ thời điểm dùng, tìm một chỗ không người vụng trộm dùng. Mặc dù Như Ý là lão bản của nơi này đã xuất ra tinh lực rất lớn mới tìm được, tuy nhiên... nơi này vượt qua đại lục cùng uông dương, Thương Thuyền mua bán cường thịnh, muốn tìm một nữ tử bộ dáng tương tự cũng không phải khó như vậy.
Khi Hứa Như Lai đang nói chuyện, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp đã bắt đầu hưởng dụng.
Thô lỗ lại thuần thục.
Bọn hắn còn cố ý hai nữ tử kéo tới bên cạnh, để Khương Phàm nhìn rõ ràng hơn.
Khương Phàm quay người, cố gắng khắc chế lửa giận.
Hứa Thiên Kỳ ở bên cạnh mở miệng:
- Sau khi ngươi thu hoạch được phong hào Võ Hầu, Đại Tự Tại điện ra mặt điều giải, hi vọng chúng ta không cần bởi vì vậy mà trở mặt cùng Vô Hồi thánh địa, cũng hi vọng chúng ta có thể đối đãi với Võ Hầu ngươi đây thật bình thường.
- Chúng ta bên này tiếp nhận, sau này cũng không bởi vậy mà chế tài Vô Hồi thánh địa, không có thương hại người của Vô Hồi thánh địa các ngươi. Lần này Hứa Như Lai phí hết tâm tư mời ngươi đến, còn cần phương thức tư mật giữa nam tử này, đã coi như buông xuống tư thái, chủ động cùng ngươi kết giao bằng hữu.
- Nếu như ta là ngươi, sẽ tiếp nhận phần ý tốt này, như một nam tử, ngồi xuống, chơi đùa nữ tử, uống chút rượu, ân oán xóa bỏ. Như thế này, chờ ngươi tiến vào Luân Hồi bí cảnh, cũng có thể bớt chút phiền toái. Nếu như ngươi thực sự không có ý tứ, vậy thì mang Như Ý đi, đây cũng là ngươi đã tiếp nhận ý tốt của Hứa Như Lai.
- Nếu như ngươi không chịu, chính là cự tuyệt hoà giải cùng Chí Tôn Kim Thành, chờ sau khi tiến vào Luân Hồi bí cảnh, chỉ sợ ngươi thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
- Nếu như các ngươi thật sự muốn giải quyết ân oán, đầu tiên hãy thả những nữ hài tử này đi!
Đáy mắt Khương Phàm lóe ra tia sáng tàn nhẫn, nếu như không phải còn có mấy phần lý trí, bây giờ hắn thật sự muốn xoay người, giết đám hỗn đản này, đốt đi tòa tửu lâu này.
Hứa Thiên Kỳ nói:
- Đừng giả bộ, ngươi cũng đã động tới Ngu Khuynh lên, mình là người như thế nào, chính ngươi rõ ràng nhất, chúng ta cũng rõ ràng nhất.
Khương Phàm không nguyện ý lại ở chỗ này thêm một phút đồng hồ nào:
- Chúng ta không có gì để nói, ân oán càng không khả năng xóa bỏ được! Để cho ta đến Luân Hồi bí cảnh, có ngoan chiêu gì, cứ tới, Khương Phàm ta phụng bồi tới cùng.
- Ngươi khẳng định muốn đi?
Hứa Như Lai cười lạnh.
- Nếu như các ngươi thật sự là nam tử, cũng đừng chơi loại buồn nôn này, đến Luân Hồi bí cảnh, như một nam tử thật sự mà săn giết ta.
- Thả hắn đi!
Hứa Như Lai hô lớn một tiếng.
Bình chướng lay động, im ắng tản ra.
Khương Phàm kéo cửa phòng ra muốn rời khỏi, nhưng lúc này, Hứa Như Lai đứng trong phòng nâng tay lên, dùng sức vỗ vỗ.
Cửa ngầm sau tấm bình phong lại lần nữa rộng mở, một nữ tử cao gầy mỹ lệ đi ra.
Áo trắng như tuyết, tóc đen rối tung, có một khí chất siêu trần thoát tục, không dính khói lửa trần gian.
Ánh mắt của nàng giống như mang theo một tầng hơi nước, nhìn đến khiến người ta động tâm, môi đỏ tuyệt mỹ, sáo ngọc óng ánh sinh huy, cả hai tương xứng hai bên tai, như là họa cảnh.
Thân thể thon dài, phong thái tuyệt thế, cho dù không có nở nụ cười, nhưng cũng có một loại mỹ cảm ưu nhã.
Hứa Như Lai đánh giá nữ tử:
- Ngươi chính là Thanh Vận cô nương? Nghe bọn hắn giới thiệu, ngươi rất giống nữ tử của Khương Phàm, Dạ An Nhiên? Ta chưa thấy qua Dạ An Nhiên kia, chỉ nghe nói nàng đã đi qua Nguyệt Hoa Thiên Bảo, dung mạo khí chất được mọi người truyền là Thiên Nhân.
Khương Phàm đang đi ra bỗng nhiên dừng lại, trong lòng hung hăng nhảy một cái, quay đầu nhìn sang.