Vị khu vực ở giữa Thánh Hồ.
Càng hướng xuống, đáy hồ càng đen đi.
Sau khi vượt qua năm trăm mét tựa như đã chìm vào vực sâu hắc ám kinh khủng, giá lạnh, yên tĩnh, đưa tay ra cũng khó mà thấy năm ngón tay, thủy áp càng ép tới bọn hắn không thở nổi.
Lúc bắt đầu bọn hắn còn có thể kiên trì, càng đi xuống, càng cảm giác đau đớn.
- An Nhiên, không phải ca ca hoài nghi ngươi, ngươi thật xác định phía dưới có bảo bối sao?
Tiêu Phượng Ngô đã hóa thân thành Bỉ Mông cự thú, ôm bọn hắn tiếp tục xông xuống dưới.
- Cảm giác rất kỳ quái, tựa như có thứ gì đó đang triệu hoán ta.
Dạ An Nhiên nghiêm túc, ra hiệu hắn tiếp tục lặn xuống.
- Vẫn còn rất xa?
- Hình như rất xa xôi, lại kiên trì, kiên trì.
- Ta chống đỡ, Tịch Nhan, Hàn Nguyệt thì sao?
Tiêu Phượng Ngô da dày thịt béo, có thể cắn răng kiên trì.
Cơ Lăng Huyên, Hàn Ngạo, tiểu Kim hầu, Đao Hoàng, Lâm Nam đều có thể đi, nhưng Tịch Nhan, Thương Hàn Nguyệt một người am hiểu lực lượng linh hồn, một người am hiểu năng lượng hệ Thủy, thể chất đều là nhược điểm.
- Các ngươi có thể làm không? Nếu thực sự không được, các ngươi đi lên trước, tự ta xuống dưới.
Nếu như đổi lại trước đây, có thể Dạ An Nhiên sẽ do dự có nên từ bỏ hay không, nhưng cảm giác lần này quá kỳ diệu.
Không phải thân thể, cũng không phải linh văn, mà là Hạt giống Ngũ Hành bên trong khí hải của nàng.
Hạt giống Ngũ Hành đã mọc rễ tại khí hải, toát ra mầm non, cho tới nay đều đang yên lặng sinh trưởng, diễn biến tiểu thế giới của nó, cải tạo thân thể Dạ An Nhiên.
Nhưng từ khi tới gần phiến hồ nước nơi này cho đến nay, Hạt giống Ngũ Hành đã bắt đầu nở rộ cường quang, mầm non lung lay rất sinh động, giống như rất kích động.
Càng chìm xuống dưới, mầm cây càng vui sướng.
Dạ An Nhiên suy đoán rất có thể là phía dưới có thứ có năng lượng Ngũ Hành.
- Chúng ta có thể chịu!
Tịch Nhan và Thương Hàn Nguyệt cùng nhau gật đầu.
- Các ngươi trốn đến trong kén cây đi.
Lâm Nam phóng thích thanh đằng, quấn quanh thành kén cây thật dày, bọc hai người bọn họ lại.
Cơ Lăng Huyên phóng thích khí tức kim loại, ngưng tụ thành giáp kim loại cứng rắn, bao kén cây lại.
Sau khi Thương Hàn Nguyệt tiến vào, ở bên trong phóng xuất ra hàn khí, ngưng tụ băng phòng, phối hợp kén cây chống cự trọng áp.
- Tiếp tục!
Dạ An Nhiên thúc giục Tiêu Phượng Ngô, vẻ mặt nghiêm trọng, cũng có chút khẩn trương.
Nếu như phía dưới là bảo bối, ngược lại cũng dễ nói, nếu như là mãnh thú gì đó, các nàng lao xuống như thế này chẳng khác nào 'Ném mình cho kẻ khác ăn'.
Nhưng nếu đã đến tới đây rồi, tóm lại là phải thử một chút.
- Tận lực ẩn giấu khí tức, đừng kích thích đến Yêu thú trong đáy hồ.
Cơ Lăng Huyên nhắc nhở bọn hắn, ánh mắt sáng ngời cảnh giác đáy hồ hắc ám.
Tiêu Phượng Ngô kéo căng thân thể, nhanh chóng hạ xuống.
Nhưng, chiều sâu hồ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn, đã chìm xuống đến một ngàn mét, vẫn đều không có đụng phải cái gì.
Không chỉ có bọn người Tiêu Phượng Ngô sắp không chịu đựng nổi nữa, ngay cả số lượng Yêu thú ở đáy hồ đều nhiều lên.
Ùng ục ục...
Trong bóng tối thủy triều cuồn cuộn, một con cự ngạc đột nhiên vọt tới trước mặt bọn hắn, thân dài hơn ba mươi mét, hai mắt tinh hồng, mở ra miệng rộng, lao thẳng tới Tiêu Phượng Ngô.
Quá đột nhiên!
Trước đó bọn hắn cũng không phát hiện trong bóng tối có Yêu thú.
Tiêu Phượng Ngô phản ứng nhanh chóng, kim mân lấp lóe khắp toàn thân, hai mắt trừng trừng, cánh tay tráng kiện bỗng nhiên tiến lên, dữ dội nắm lấy cá sấu cắn qua tới trên dưới.
Cự ngạc không chỉ có hình thể khổng lồ, toàn thân còn đều là cốt thứ, nó mãnh liệt nhấc lên, giãy dụa kịch liệt.
Rống!
Tiêu Phượng Ngô hung hăng mở hai tay ra, đem hàm răng trên dưới của cự ngạc chống ra.
Một năng lượng cuồng triều tuôn ra khỏi lồng ngực của hắn, phun ra bụng cự ngạc.
Đây là lực lượng truyền thừa thức tỉnh sau khi dung hợp Hoàng Kim Bỉ Mông. Có thể điều động Thổ nguyên lực trong thân thể, hóa thành triều dâng hủy diệt, từ trong miệng phun ra.
Tựa như nham thạch nóng chảy thành dung nham, lại khủng bố hơn mấy lần so với dung nham.
Toàn thân cự ngạc căng cứng, nội tạng nóng chảy, hài cốt vỡ vụn, bị thiêu chết lập tức.
Tiêu Phượng Ngô hất cự ngạc ra, vừa muốn thở phào, Lâm Nam lại giật mình trước nguy cơ khác, hô to một tiếng coi chừng, trước tiên vung lên dây leo tráng kiện, nhanh chóng xen lẫn, mặc kệ là cái gì, cứ phải tạo phòng ngự trước.
Trong bóng tối phía trước đột nhiên nở rộ cường quang, một con Lôi Man dài đến trăm mét xuất hiện.
- Lôi Man! Lớn như vậy?
Hàn Ngạo đều ớn lạnh toàn thân, cái này phụ mẫu nó đến có hơn trăm mét đi, so phòng ốc đều tráng kiện, toàn thân bò đầy sáng tỏ đường vân.
Lôi Man phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, cường quang sôi trào hóa thành lôi triều, mượn nhờ thủy thế quét sạch mấy ngàn thước.
- Cẩn thận!
Cơ Lăng Huyên quả quyết vọt tới phía trước, khống chế ba bộ Bất Diệt Kim Thân tiếp dẫn lôi triều, muốn cưỡng ép dẫn dắt rời khỏi, tránh cho đồng bạn phía sau trực tiếp tiếp nhận lôi triều.
Nhưng, lôi triều quá nhanh, quá mạnh.
- A!!
Cơ Lăng Huyên kêu thảm thiết.
Ba bộ Bất Diệt Kim Thân nhanh chóng nóng chảy, ngay cả nàng cũng đều giống như muốn bị hủy diệt.
Tiêu Phượng Ngô, Dạ An Nhiên, Hàn Ngạo cũng bị lôi triều nuốt hết, huyết nhục vẩy ra, đau đớn thét lên.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Đại Hoang Loạn Thiên Ấn trong khí hải Cơ Lăng Huyên lại chủ động thức tỉnh. Một uy thế khủng bố quét sạch toàn thân, trùng kích hắc ám, nhấc lên vô tận gợn sóng.
Lôi Man hoảng sợ lui lại, gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn một hồi, quay người chui vào đáy hồ.
- Xảy ra chuyện gì?
Cơ Lăng Huyên đau đớn không chịu nổi, Loạn Thiên Ấn lại đột nhiên liền thức tỉnh?
Trước lúc này, nàng thậm chí cũng không biết làm như thế nào để thức tỉnh nó.
Tại sao bọn người Tiêu Phượng Ngô lại không có phản ứng?
Là bởi vì lôi triều cùng với khí tức kim loại trong cơ thể nàng sinh ra đặc thù cộng minh sao?
- Đi mau.
Tiêu Phượng Ngô nhịn đau đớn, một phát bắt được nàng, nhanh chóng xông xuống.
- Còn muốn xuống?