Mục lục
Thiếu Gia Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cậu chủ sư phụ, hiện tại điểm G đã có tổng cộng 357 người, trong đó hội viên nòng cốt cấp độ C có 30 người, còn lại vẫn chỉ la hội viên cấp D bình thường.

Cao Tiếu một tay cầm bảng biểu, nói rất da dang.

Thường Nhạc gật đầu:

- Đúng vậy, Cổ Tư văn đâu?

Cao Tiếu lập tức phối hợp, vẻ mặt đầy căm phẫn nói:

- Thằng ranh kia ỷ la mình đẹp trai hơn đệ tử một chút liền rất chảnh, nhưng môn thống kê của hắn quả thực rất tốt, nhiệm vụ phân loại gì hắn cũng lam ngon lanh. Hiện giờ, đệ tử cũng chẳng biết hắn đã lam gì cả, có khi la đi tìm gai thôi.

Một tiếng ho khan không được tự nhiên vang lên. Thanh âm cao dần như có phẫn nộ. Cổ Tư Văn đã đứng ở cửa, hơi thở lạnh băng lam không khí đều đông lại, hừ lạnh một tiếng nói:

- Cai gì gọi la thống kê? Tôi chẳng qua la thích môn kết cấu thôi, bây giờ lam mấy cai bảng nay thấy chẳng có vấn đề gì to tat cả.

- Kết cấu học?

Thường Nhạc hơi giật mình, vốn dĩ định giả danh người có văn hóa để thảo luận thâm sâu một chút vơi Cổ Tư Văn về môn nay nhưng thực sự la không hiểu chút gì về nó nên ha miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

- Kết cấu học?

Cao Tiếu cũng hơi sửng sốt không phục lắm trừng mắt nhìn Cổ Tư Văn:

- Chuối thật, cậu tưởng cậu la Michel – nam chính phim Vượt ngục chắc? Kết cấu học. Mẹ nó.

- Đúng la, không biết bệnh ngu có truyền nhiễm hay không?

Cổ tư Văn bất đắc dĩ keo tóc, âm thanh vẫn lạnh lung:

- Kết cấu học chia lam rất nhiều loại, ví dụ như kết cấu xi măng cốt thep cao đẳng, kết cấu người may…ta đều biết, chỉ có kết cấu cơ thể người la không rõ ma thôi.

Dường như nghe được chút gì từ trong lời nói nay, Thường Nhạc lộ ra nụ cười dâm đãng vỗ bả vai Cổ Tư Văn nói:

- Kết cấu cơ thể người? Có giống môn nghệ thuật cơ thể người ma ta yêu thích không?

Nói tơi đây, Thường Nhạc quả nhiên đã coi Cổ Tư Văn la đồng đảng:

- Huynh đệ, duyên phận.

Cổ Tư Văn trợn mắt kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, không biết có phải Thường Nhạc đang cố tình giả ngu hay không lắc đầu thở dai:

- Cậu chủ, nếu ta nói hứng thú vơi môn giải phẫu cơ thể người, mổ xẻ vậy thì cậu có còn coi tôi la đồng đảng hay không?

Cao Tiếu thân hình chấn động, sợ hãi liếc nhìn Cổ Tư Văn, biết la phải giữ khoảng cach vơi tên hay ra vẻ nay. Nguồn tại http://Truyện FULL

Thường Nhạc thì thu lại thai độ tươi cười cợt nhả nhẹ ho một tiếng nói nghiêm túc:

- Nếu tôi đoan không sai, cậu có năng lực đặc biệt la phân giải, chính la bắt nguồn từ môn kết cấu học nay phải không?

Cổ Tư Văn lắc đầu lại gật gật đầu, gương mặt lạnh như băng nổi lên một tia lửa nóng, thản nhiên nói:

- Cậu chủ, cậu nói đúng hơn phân nửa. Chính ra la bản thân tôi trời sinh đã có năng lực phân giải cac nguyên tố dị năng, chính điều nay lam sau nay tôi cang có hứng thú đi nghiên cứu kết cấu học va y học. Bởi vì tôi cảm thấy năng lực của mình không phải chỉ ở chỗ phân giải dị năng ma còn có thể khai pha ra ở mức độ lơn hơn nữa.

- Khai pha phat triển?

Ánh mắt Thường Nhạc lộ ra một tia nghi hoặc.

- Đúng vậy.

Net mặt Cổ Tư Văn có vẻ kiêu ngạo, hơi vênh lên:

- Nếu sau nay điều kiện cho phep tôi nhất định tự mình lam một phòng thí nghiệm, sẽ tìm một đam người cung chung chí hương cung nhau nghiên cứu.

Cai kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo lam Thường Nhạc thấy buồn bực hỏi tiếp:

- Rốt cuộc la nghiên cứu cai gì?

Gương mặt lạnh như băng he ra một nụ cười, Cổ Tư Văn thoạt nhìn có một sức hút không nói rõ thanh lời:

- Dựa theo ca nhân tôi đoan rằng, trên thế giơi nay có những người có dị năng phục chế cơ thể người, những dị năng như vậy đều có thể phục chế, chỉ la chưa tìm được cach lam thích hợp ma thôi. Nếu chúng ta thực nghiệm thanh công, công việc phục chế dị năng liền rất đơn giản, thậm chí chúng ta có thể tạo ra một đam người có dị năng, cho du la những người bình thường cũng có cơ hội trở thanh những người có dị năng.

- Đây chẳng phải la địa sinh hóa chiến sỹ trong truyền thuyết hay sao? Cha, qua cừ!

Cao Tiếu bật ra trợn mắt ha hốc miệng.

Thường Nhạc giật mình, cho du hắn la người phục chế trời sinh, có một số năng lực đặc biệt, hắn cũng không có cach nao phục chế. Ví dụ như năng lực phân giải của Cổ Tư Văn, đọc tâm thuật của Vũ Sa…Nếu như thực nghiệm của Cổ Tư Văn có thể thanh công thì cho du la người biến thai như Thường Nhạc cũng không thể tưởng tượng đến lúc đó tình cảnh sẽ lại cang hoanh trang như thế nao.

Nghĩ tơi đây, Thường Nhạc lại cang coi trọng Cổ Tư Văn, thậm chí còn nhận xet rõ hơn về người nay. Tên lạnh lung ac nghiệt nay giống Đường Bạch Hổ, đều la những cuồng nhân công nghệ cao không quen giao tiếp xã hội. Kiểu người nay nên đưa tơi phòng thí nghiệm mơi phat huy được hết tiềm năng của bọn họ.

- Tuy nhiên.

Cổ Tư Văn lại nói tiếp:

- Đầu tiên la vấn đề tiền bạc, phải lam việc lơn như vậy không biết phải đổ vao bao nhiêu tiền, tiếp theo la ap lực từ bên ngoai, nếu như tin tức nay truyền ra ngoai, không chỉ có chính phủ ma e chừng cả thế giơi đều đối địch vơi chúng ta. Thứ ba la đi đâu để tìm người sống đến lam chuột bạch cho chúng ta, còn nữa chúng ta cần phải lấy ra mau cung tuỷ của một bộ phận người dị năng. Việc nay…

Nói xong, Cổ Tư Văn liếc mắt mờ am nhìn Cao Tiếu. Cao Tiếu rung mình đột nhiên trở nên giống đứa trẻ ngoan ngoãn đưa anh mắt xin sự giúp đỡ nhìn Thường Nhạc.

- Ây, chuyện nay không vội được đâu.

Thường Nhạc đồng tình gật đầu đột nhiên nghĩ đến cai bí mật kinh thiên động địa của Đường Bạch Hổ kia, du sao người đó sau nay có cần lam thực nghiệm gì chẳng tha nem y vao cung chỗ vơi Cổ Tư Văn, nói không chừng bọn họ còn có thể giao lưu lẫn nhau nghiên cứu thảo luận gì đó. Mặc du nganh học của bọn họ khac nhau nhưng đừng quên Đường Bạch Hổ đã đanh cắp được không ít tư liệu quy gia. Trong số đó hơn phân nửa có một số thanh quả y học tiến bộ của quốc gia.

Rất nhanh, Thường Nhạc lại lộ ra thần thai nắm chắc, trên mặt như có như không tươi cười, tự đắc nói:

- Áp lực, những việc nay không phải suy nghĩ, nếu sau nay thực sự phải lam, tốt nhất đi Âu Mỹ mua một hòn đảo độc lập bí mật như vậy sẽ không thể có sai sót rồi.

Sau khi thấy Cổ Tư Văn gật đầu, Thường Nhạc lộ ra nụ cười ta ac:

- Còn về phần chuột bạch thì lại cang đơn giản. Nếu như bản thiếu gia đoan không sai thì chẳng bao lâu nữa sẽ có rac rưởi của tổ chức Sơn Khẩu Nhật Bản đem tơi tận cửa, lúc đó cứ tùy tiện trói vai tên đưa vao phòng thí nghiệm la được, muốn chem giết ai tùy thích. Ê, hai người cac ngươi đừng có dung anh mắt đó nhìn ta được không? Ba nó chứ, lam như ta tan nhẫn lắm không bằng, tố chất, tố chất! Ta la người biết đạo lý, trươc kia bọn Nhật bắt bao nhiêu tổ tiên của chúng ta để lam thí nghiệm chúng ta bây giờ chẳng qua la có qua có lại mơi toại lòng nhau ma thôi.

Cổ Tư Văn tươi cười có chút lãnh khốc như ngầm đồng y vơi đề nghị nay.

Ma anh mắt Cao Tiếu không ngờ có chút lửa nóng va phẫn nộ, thoạt nhìn như la hận không thể giết sạch bọn Nhật một phen.

- Vấn đề cuối cung.

Thường Nhạc nói tơi đây, gương mặt u sầu thương tâm, ngửa mặt lên trời thở dau:

- Tiền a? Con mẹ nó chứ, đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy? Cac anh em, từ bây giờ phải chi tiêu tiết kiệm, liều mạng kiếm tiền.

Ánh mắt Cổ Tư Văn hiện lên một tia nghi hoặc cũng có chút hiểu ý, nếu quả thực lần nay lam được phòng thí nghiệm không biết phải đốt bao nhiêu tiền vao đây, đây giống như la cai động không đay.

Cao Tiếu lại trừng mắt ha mồm trong lòng buồn vực, cậu chủ sư phụ cũng thiếu tiền sao?

Hai người nao biết được sự đau khổ của Thường Nhạc, chỉ la một Đường Bạch Hổ cũng đã ha mồm đòi mười tỷ đồng. Hôm nay lại còn thêm cả Cổ Tư Văn, Thường Nhạc thấy trai tim như tan nat rồi.

Lắc lắc đầu, Thường Nhạc không khỏi nhơ tơi Đường Bạch Hổ, tên tiểu tử thối nay gần đây lại lam caI trò gì nữa đây.

Lại nói Diệp Thải Hoa sau khi được cac tiểu thư ở cac club vui vẻ đưa tiễn đã lưu luyến không rời đi tơi phòng lam việc của Phương Đông Club ở thanh phố J.

Tiếp đãi hắn la một vị phụ nữ mỹ mạo tầm ba mươi tuổi, dường như nhận được chỉ thị của cấp trên nên người nay rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức trực tiếp cho Diệp Thải Hoa một tấm ve may bay đến thanh phố C, nói một cach thẳng thắn thắn chính la cho Diệp Thải Hoa đến lam việc ở tổng công ty của Đông Phương Club ở thanh phố C.

Diệp Thải Hoa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ, hắn cảm thấy hạnh phúc đến nhanh như lốc xoay.

Nhưng hiện tại có một vấn đề, sắp tơi Giang Nam cung vơi duyên hải bị bão can quet, rất nhiều chuyến bay đều bị trì hoãn, nhưng Diệp Thải Hoa hiện nay đang nhiệt huyết bừng vừng, hận không thể ngay trươc mặt mọi người để phat tiết nội tâm đang cực ky kích động của mình, kết quả la y đã bắt xe lửa đến thanh phố C.

Trong đời Diệp Thải Hoa luôn có một "Đoạn tình bến tau", gã vẫn luôn mơ tưởng trong nhay mắt khi đặt chân lên xe lửa, cô nang ma gã yêu sẽ xuất hiện, cô nang vẫy tay, nươc mắt lưng tròng vừa chạy vừa het "Thải Hoa, em chờ anh quay lại."

Tiếc nuối chính la đây lại la việc không thể, cô nang mình yêu đã sơm đi rồi, tình yêu đã sơm chết trong ký ức, ai có thể chịu được bao nhiêu năm không nhung nhơ, lại có ai có thể chịu được ngay nao cũng nhơ nhung như vậy?

Diệp Thải Hoa bây giờ có thể lam chẳng qua la dung lời của nha nghệ thuật giang hồ hiện đại Vương Gia Vệ để tự an ủi mình ma thôi: "Khi có những thứ bạn không có cach nao đạt được thì việc duy nhất bạn có thể lam la đừng quên."

Nhưng lúc nay đây ông trời đã mở mắt. Không chỉ la một cô nang la ma một đam cac cô nang đến tiễn Diệp Thải Hoa, ai nói kỹ nữ vô tình con hat vô nghĩa? Ít nhất tại thời điểm nay Diệp Thải Hoa cảm nhận được tình cảm ấm ap như mua xuân từ những cô nang nay.

Trong nhay mắt lúc lên tau nhìn thấy vô số những canh tay vẫy, Diệp Thải Hoa nghẹn ngao, gã nhơ tơi một ca khúc, ca khúc ma cô nang y ta kia rất thích.

"Khi anh nắm chặt ban tay em nói đi nói lại "hãy bảo trọng". Khi anh nhìn say đắm vao đôi mắt em nói "Đừng tiễn anh". Khi anh bươc tơi bến tau ly biệt em không sao ngăn được những tiếng gọi trong lòng mình, nhìn đoan tau mang bóng anh đi xa dần trong lòng em chỉ còn một mảnh hỗn độn. Muôn van lời nói đã không kịp thốt ra, nươc mắt em đã sơm dâng trao. Từ ngay đó em đã say mê nha ga nay, biết bao lần em ngây ngốc đứng nhìn, cảnh tượng ly biệt đó cứ diễn đi diễn lại, dường như ban tay anh vẫn đang vẫy em. Đến bao giờ đoan tau đó mơi mang anh quay lại em sẽ mãi đứng nơi nay chờ đợi. Em không biết anh giờ ở phương nao nhưng xin hãy vì em ma bảo trọng."

Sau khi lên tau, Diệp Thải Hoa rất lâu vẫn không thể bình tĩnh, gã cảm thấy cuộc sống vẫn tran trề hy vọng. Kết quả la gã lại có một quyết định chuẩn bị kiếm một cô nang như trong tất cả cac tiểu thuyết sắc dục đều viết va phat triển tình cảm. Nhưng bất hạnh cho gã chính la cạnh giường gã nằm không có lấy một người nao.

Ươc chừng bốn năm giờ, Diệp Thải Hoa vừa cảm giac tỉnh giấc gã nhận thấy cac giường bên cạnh đã kín người, va không may la hang xóm đó tất cả đều la nam. Diệp Thải Hoa nhắm mắt lại thấy bầu trời tối đen.

Trên đường không ngừng có người lên xuống xe. Ngay vao lúc Diệp Thải Hoa vô cung tuyệt vọng thì trời xanh có mắt, vao thời điểm nửa đêm một gia đình ba người lên tau. Vì gia đình nay có hai tấm ve ở cung khoang vơi Diệp Thải Hoa, một ve còn lại ở khoang khac nên vì muốn ở cung nhau nên họ đã đề xuất đổi ve vơi gã.

Trên tinh thần "một người vì mọi người, mọi người vì một người" Diệp Thải Hoa liền đap ứng không chút do dự.

Kết quả la Diệp Thải Hoa chuyển từ toa nay sang toa khac, việc nay không quan trọng ma quan trọng chính la ở những giường cạnh gã có một cô nang bộ dạng rất không lam người ta thất vọng.

Xuyên qua man đêm u tịch, Diệp Thải Hoa im lặng quan sat cô nang.

Ở thời khắc nay, Diệp Thải Hoa cảm thấy trời xanh đã không vứt bỏ mình, gã cảm thấy tính mạng của mình lại có y nghĩa.

Nhưng cai gì gọi la việc không như mong đợi? Vị ngự tỷ nay không ngờ nằm ngay cả đêm. Đêm hôm đó, thế giơi quan va nhân sinh quan của Diệp Thải Hoa đã hoan toan sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK