Ánh tà dương chiếu xuống, con đường lớn phía nam bụi đất tung bay, trong sương khói cuồn cuộn, rất nhiều cao thủ bay về hướng chỗ ở của Mộ Dung Trường Thiên.
Khi tới Vân Thành, sắc trời đã hoàn toàn tối.
- Chúng tôi từ Vân Sơn bại chạy tới đây, Thường Nhạc, thủ lĩnh của Điểm G đã tới, mau mở của thành!
Bảo vệ ở phía trên Vân thành ban đầu khi nhìn thấy quần áo đối phương hơi sửng sốt, tuy nhiên lập tức cảm thấy không ổn, nhưng rốt cục là không ổn ở chỗ nào? Trong khoảng thời gian ngắn, gã còn chưa nghĩ ra, cổng thành từ từ mở ra, những tên bại quân đó điên cuồng mà xông vào.
Bỗng nhiên, trong đầu tên đội trưởng đội bảo vệ lóe lên một ý nghĩ, những cao thủ của gia tộc Mộ Dung từ Vân Sơn lui tới, tuy rằng quần áo bọn chúng rách nát, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý chí chiến đấu, đây không phải là thứ mà một bại quân nên có.
- Cảnh giác! Cảnh giác! Đội trưởng đội bảo vệ hô lớn, không còn giữ được vẻ bình tình lúc nãy.
Bại quân dưới thành như hồng thủy nháy mắt vọt tới cổng thành, khí thế hung hãn, không có chút ý định giảm tốc độ, lập tức tập kích bên trong cổng thành!
- Bắn!
Tên đội trưởng la lớn, nhưng không ai phản ứng lại, tên bảo vệ ban đầu đứng ở trước lỗ châu mai đột nhiên đem đại bác đổi đầu, phịch một tiếng.
Đạn pháo như mưa oanh tạc vào quân phòng thủ bên trong thành.
Từng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, bảo vệ của gia tộc Mộ Dung không có nửa điểm phòng bị đã bị lọt vào trận công kích, lập tức nháo nhác. Lúc này, cổng thành đang đóng chặt từ từ mở ra.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên đánh thức Mộ Dung Trường Thiên.
Máu tươi bắn ra, xác người bốn phía, đợt tấn công hùng mạnh đột nhiên chậm lại, không phải bởi bọn chúng dừng lại mà vì trước cổng thành đã chất đầy thi thể.
- Lẽ nào gã đã thua rồi? Mộ Dung Trường Thiên không thể ngờ rằng, gã đã lợi dụng hoàn cảnh mà vẫn thất bại, càng không ngờ sẽ bại nhanh như vậy.
Mộ Dung Trường Thiên khoác áo lên. Bất kể so sánh như thế nào, gã đều kém một chút so với Thường Nhạc. Chẳng nhẽ gã nhất định sẽ thua trong tay Thường Nhạc hay sao? Cao thủ của Điểm G đang chiến đấu cùng cao thủ Mộ Dung, vẫn xông lên không hề lui bước, chỉ giết binh lính trước mắt, không truy kích.
Bởi vì gấp gáp, đội hình của gia tộc Mộ Dung hơi loạn, tới khi Mộ Dung Trường Thiên đi tới, phát hiện ra đã nắm chắc phần thua, trên mắt gã lộ ra nụ cười chua xót: - Xem ra mình thật sự không bằng Thường Nhạc!
Gã đột nhiên mỉm cười, chua xót trên mặt hoàn toàn biến mất, gã cười lớn nói: - Thường Nhạc, người ta nói mày dùng binh quỷ dị, tao đây vẫn xem thường mày, nhưng từ khi bắt đầu, mày đã nắm tường tận tính tình của tôi rồi! Có thể cùng mày giao đấu, đó là niềm vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời Mộ Dung Trường Thiên này!
Nói xong, gã quay đầu nhìn hơn ba trăm cao thủ còn lại của gia tộc Mộ Dung phía sau mình, cười hỏi: - Anh em gia tộc Mộ Dung, các người sợ sao?
- Không sợ!
Cao thủ gia tộc Mộ Dung đồng thời hô lớn, trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười rạng rỡ giống như nụ cười của Mộ Dung Trường Thiên, không có nửa điểm sợ hãi, bọn họ nhìn Mộ Dung Trường Thiên, trong mắt tràn đầy sự tôn kính.
Thường Nhạc chứng kiến một màn như vậy, trong đầu liền xuất hiện một màn kia của Sở Thiên Hùng, hai cảnh tượng tương tự nhau, thuộc hạ của bọn họ so sánh cùng với thuộc hạ của những xã hội đen nhỏ, rõ ràng là cao hơn mấy lần.
Mộ Dung Trường Thiên vung tay lên, nụ cười trên mặt không đổi, quát lớn: - Các anh em của gia tộc Mộ Dung, liều chết một trận, tuyệt đối không để đánh mất thanh danh của gia tộc Mộ Dung chúng ta! Giết!
Nói xong, cơ thể gã hơi động, nhanh như gió liều chết xông ra ngoài, thuộc hạ hò hét một tiếng, khí thế dời non lấp biển lao tới.
Thường Nhạc không cần nhìn cũng biết kết quả sẽ như thế nào. Hắn thật không ngờ Mộ Dung Trường Thiên sẽ cứng rắn như thế, Mộ Dung Trường Thiên lúc này và gã hồi trước ở trong trường học hoàn toàn khác nhau, ít nhất Mộ Dung Trường Thiên hiện giờ đáng để hắn kính trọng.
- Lão Đại, tên kia nổi điên rồi sao? Cao Tiếu đứng bên cạnh cẩn thận hỏi.
Thường Nhạc lắc đầu: - Cao Tiếu, anh thấy không, đó là một người đàn ông? Đối với đàn ông chân chính, tôn nghiêm, danh dự lớn hơn rất nhiều so với sinh mạng. Khi bắt buộc phải lựa chọn giữa tôn nghiêm và sinh mạng, bọn họ sẽ lựa chọn tôn nghiêm! Một đội quân thép là như vậy!
Không có ai phản bác, nếu đổi lại là bọn họ, cũng sẽ lựa chọn giống như vậy, bọn họ hiểu được ý tứ trong lời nói của Thường Nhạc.
Thường Nhạc cũng không trực tiếp xông lên, hắn nhường cơ hội này cho Ảnh, thần sắc Ảnh hơi phức tạp, tuy nhiên liền lập tức biến mất.
Khoảng vài ngày trước đó, chính mình bị Mộ Dung Trường Thiên tính kế, hiện tại, thân phận đã hoàn toàn thay đổi, mục đích chủ yếu của Ảnh là tự tay giết chết Mộ Dung Trường Thiên.
Ảnh trước khi phất tay, liền nhìn sang phía Thường Nhạc, chỉ thấy giờ phút này hắn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như chiến sự nơi này không có quan hệ gì với hắn. Ảnh cũng không còn do dự gì nữa, nhanh chóng ra lệnh: - Đội đột kích thứ nhất, lên!
Đội trưởng đội đột kích thứ nhất Cao Tiếu, dưới sự chỉ huy của Ảnh như dã thú hung hãn trực tiếp xông lên, xen vào vị trí trung tâm của gia tộc Mộ Dung, đã phát động ra đợt tấn công đầu tiền, như mưa như điện dồn dập đánh tới đám người của gia tộc Mộ Dung.
Loại công kích tinh nhuệ hợp thành này, đã khiến cho gia tộc Mộ Dung rối loạn, luồng khí gấp gáp cũng khiến cho bọn họ thương tổn, tiếng rên rỉ của hàng trăm người gia tộc Mộ Dung vang lên, nhưng dưới sự chỉ huy của Mộ Dung Trường Thiên, bọn họ vẫn không hề tan rã.
Lúc này, Ảnh truyền đạt mệnh lệnh khác: - Đội công kích thứ hai, tấn công phía bên phải!
Cái mà Huyết Hổ đanh chờ chính là mệnh lệnh này, gã hơi nắm chặt tay: - Các anh em, cùng tôi xông lên! Hơn hai trăm anh em tinh nhuệ trực tiếp liều chết xông lên, nhanh chóng tấn công về phía gia tộc Mộ Dung đang hỗn loạn.
Nhưng gia tộc Mộ Dung đang nhất thời hỗn loạn, không ngờ lại nhanh chóng bình tĩnh, một gã trung niên mập mạp dẫn đầu mười mấy tên cao thủ gia tộc Mộ Dung trực tiếp nghênh đón.
Ảnh lạnh lùng cười, số thuộc hạ còn lại đột nhiên tách ra làm đôi, một đội dưới sự dẫn dắt của Tà, một đội khác do Tiểu Bảo dẫn dắt, điều tốt nhất chính là tính cơ động vậy quanh hai bên cao thủ gia tộc Mộ Dung, bắt đầu tấn công.
- Tiểu Bảo, cho chị mượn bảo đao một chút! Như Vân đứng cạnh Tiểu Bảo, mắt thấy cô cầm đao mà không chém tới người, liền trực tiếp vươn tay, đoạt lấy.
Nghĩ đến cái chết thê thảm của cha, bảo đao trong tay Như Vân không khác gì tử thần đòi mạng, có thể đem bất cứ binh khí sắc bén và cứng rắn nào chém đứt.
Máu nóng từ hai bên bắn ra như vô số hoa mưa xinh đẹp rơi xuống, nhanh chóng bao trùm tòa thành bóng loáng, lúc này mặt đất tựa như ma quỷ hút máu, nuốt lấy tính mạng con người.
Dường như máu tươi có nhiều hơn nữa cũng không đủ cho nó, tình cảnh này nếu nói là bi tráng thì không bằng nói là vô cùng thê lương!
Trong không khí tràn đầy mùi máu tươi nổng nặc khiến người khác chỉ muốn ói, tiếng vũ khí chém đứt đầu hoặc cổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Không trung cũng bắt đầu bị mây che phủ, ánh trăng bị che lấp sau đám mây, dường như cũng không nguyện chứng kiến cảnh tượng thảm thiết thê lương này của nhân gian, mà ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ binh khí lại càng dày đặc và chói mắt hơn.
Sát khí và ác khí tràn đầy không gian, gió cũng theo đó mà lặng im. Áp lực lớn và sức nóng cực độ khiến mọi người đều có cảm giác không thể thở nổi. Đây là một sân khấu vô cùng hoa lệ!
Mà những người có mặt tại hiện trường cũng chỉ có tử vong và sợ hãi.
Số người tham dự rất ít, nhưng không có ai không phải là cao thủ trăm dặm mới tìm thấy một, bọn họ so với những người không có đầu óc, những đám trong xã hội đen, càng độc ác hơn, càng hiểu rõ đạo lý sinh tồn hơn.
Trong trận chiến này, bởi vì những người Ảnh chỉ huy tương đối nhiều, áp dụng đánh úp, dựa vào địa hình, cho nên chiếm ưu thế toàn trận.
Đương nhiên, trong đám người hỗn loạn, hai bên đều không thể phân biệt được đâu là bạn đâu là thù, tuy nhiên, cảnh tượng chém giết đã hòa tan hết thảy!
Mộ Dung Trường Thiên anh tuấn đẹp trai, phong độ, trên mặt đã dính đầy máu tươi, tay gã không ngừng giơ lên, hạ xuống, hơi tái nhợt, hơi vô lực.
- Mọi người dừng lại đi!
Không ai có thể ngờ rằng, Mộ Dung Trường Thiên sẽ nói ra những lời này, một người đàn ông có khí phách, đã từng dẫn dắt cả đất nước, trong nháy mắt lại phát ra thanh âm tang thương như vậy.
Ảnh hơi phẩt tay, bốn phía hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Hơn ba trăm cao thủ của gia tộc Mộ Dung hiện tại chỉ còn lại hơn bốn mươi người, mà thành viên của Điểm G vẫn còn hơn bốn trăm như cũ, kết cục đã quá rõ ràng.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ quái, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không thể nắm bắt: - Mộ Dung Trường Thiên, có phải mày muốn một mình đấu với tao không?
Quả thực, những nhân vật xưng bá một phương này, mỗi người đều hy vọng có một cái chết huy hoàng, cũng giống như Sở Thiên Hùng, cuối cùng gã cũng lựa chọn cùng Thường Nhạc chiến đấu sinh tử.
- Không! Mộ Dung Trường Thiên chăm chú nhìn Thường Nhạc, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, nói: - Thường Nhạc, tao thua rồi, ở trường học tao thua mày nhưng không hề cam lòng, giờ đây tao đã thua một cách tâm phục khẩu phục. Mộ Dung Trường Thiên tao không phải người không biết nhận thua, có lẽ tao còn không xứng được với nhiều đối thủ khác của mày, nhưng tao chỉ hy vọng mày đáp ứng tao một việc.
- Nói!
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc biến mất, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Tao hy vọng mày có thể tha cho những thuộc hạ đã từng tới Tam Giác Vàng chiến đấu cùng tao, ngoài ra, nếu chẳng may có một ngày gia tộc Mộ Dung bị mày tiêu diệt, hy vọng mày có thể nể tình bạn học mà nương nhẹ tay! Ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên nhìn chằm chằm Thường Nhạc.
Khi gã nhìn thấy Thường Nhạc lơ đãng gật đầu, trên mặt gã rốt cục cũng lộ ra vẻ vui mừng, gã biết rằng, tuy Thường Nhạc không tốt, thậm chí tới mức vô sỉ, nhưng hắn cũng rất biết giữ chữ tín.