- Thật không ngờ cậu lại dùng ngọn lửa và địa hình kết hợp hoàn mỹ với nhau. Trong giọng nói đó tràn đầy sự khiếp sợ, trước mặt Thường Nhạc có ánh áng nhè nhẹ, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một cái bóng trắng lờ mờ, tiếc rằng lại không nhìn thấy khuôn mặt đối phương.
- Thế nào, bây giờ phải suy nghĩ để tôi vào xem chút chứ. Dựa vào chính mình lại không thể có cách nào phát hiện được thực lực của đối phương rốt cục đạt đến độ nào, trong lòng Thường Nhạc lo sợ kinh hãi, nhưng ngoài miệng lại không sợ nói.
- Chỉ cần cậu có thể chịu được một đòn phòng ngự chỗ sông băng coi như cậu đã vượt qua. Trẻ tuổi như vậy mà có thể đạt được trình độ như vậy, điều làm cho cô hứng thú, cô muốn xem xem rốt cục trình độ hắn cao đến mức nào.
- Một đòn!
Thường Nhạc cảm thấy mất mặt, bình thường đều là mình một đòn hạ gục người khác nhưng bây giờ có người rêu rao để ngăn cản mình, chẳng lẽ cô ta lại biến mình thành kẻ yếu kém sao?
- Phóng ngựa lại đây.
Cái rét lạnh bốn xung quanh càng ngày càng mạnh, luồng khí bắt đầu trở nên kì lạ, nụ cười vô lại quen thuộc trên mặt Thường Nhạc biến mất thay thế vào đó là sự thận trọng.
- Cẩn thận!
Bên kia có tiếng nhắc nhở nhỏ.
- Mẹ nó!
Toàn thân Thường Nhạc thiếu chút nữa sợ hãi nhảy dựng lên, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một ngọn núi băng khổng lồ, ngọn núi băng đó xen lẫn uy thế che trời phủ đất nghiêng về phía trước.
Chỉ dựa vào sức mình cho dù là một đòn e rằng ngọn núi băng đó cũng đều không thể rung chuyển.
- Lùi hay là tiến?
Hai suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Thường Nhạc.
- Liều mạng.
Cho tới bây giờ Thường Nhạc đều không tin mình là tên yếu đuối. Thân hình hắn xuất hiện một lớp ánh sáng, hắn không lùi mà ngược lại tiến lên dùng thân thể tiếp đón.
Luồng khí màu đen kỳ lạ trong cơ thể lập lòe, Khôi giáp Hắc Ám bắt đầu chuyển động mạnh mẽ xuyên qua nắm đấm như ma quỷ hiện ra trước mặt núi băng, lực xuyên thấu đó hoàn toàn khiến người ta không thể suy xét.
- Cái gì?
Đối phương kinh ngạc, cô làm sao cũng không ngờ người thanh niên trước mặt này lại chọn lựa như vậy, cô kinh hãi liền nhanh chóng thu lực lượng về.
Mặc dù là như vậy vẫn có một nửa lực lượng tập trung ở trong núi băng.
- Ầm!
Lúc thân hình Thường Nhạc và ngọn núi băng va chạm vào nhau, sau lưng hắn dường như xuất hiện một ảo ảnh mơ hồ giống như con dơi, lại giống như âm hồn màu đen, tóm lại rất lờ mờ, nhất thời hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng.
Núi băng bị va chạm với một sức mạnh lớn lập tức bị rung chuyển, tiếp theo "bịch" - bỗng chốc bị bắn ra từ vị trí trung tâm bắt đầu tan vỡ, khi va chạm với mặt đất lập tức chuyển đổi thành vô số mảnh vỡ sông băng.
Cái bóng màu trắng đó cũng nhìn thấy sau lưng Thường Nhạc, loại này biến hóa khác thường. Thần sắc cô kỳ lạ, loại ảo giác này bất chợt lóe lên mà trong lòng mình lai có thể xuất hiện một cảm giác sợ hãi, thật không tin nổi.
Thứ mà có thể làm mình sợ hãi đó cô khẽ lắc đầu, cố vứt bỏ ảo giác, hoàn toàn không tin rằng cảm giác vừa rồi là thật.
- Thế nào, bây giờ cô hẳn là phải để cho tôi vào sông băng chứ? Thường Nhạc cố gắng đem máu nóng sôi sục bên trong cơ thể kìm nén một đòn vừa rồi. Ẩn trong thân thể mình ước chừng có một sức mạnh cần phá bỏ xuất hiện, mà mình cũng không thể chịu đựng loại sức mạnh hùng hậu đó, cuối cùng là bị thương.
- Cậu thanh niên, tôi là cô gái Băng Xuyên, bây giờ tuyên bố câu có tư cách vào bình nguyên Băng Xuyên.
Vừa dứt lời bóng dáng mờ mờ kia dần trở nên rõ ràng, trước mặt là một người phụ nữ trung niên toàn thân trắng muốt, nếu như không phải đối phương có đôi mắt giống như thật, Thường Nhạc thực hoài nghi mình đang nói chuyện với người băng.
Bình phong che chở lờ mờ lúc đầu kia cũng dần dần biến mất, Đệ Nhị Mộng và Tiểu Bảo đang trong trạng thái lo lắng, khi các cô nhìn thấy Thường Nhạc các cô vui mừng chạy tới.
- Thường Nhạc, anh luôn liều lĩnh như vậy. Đệ Nhị Mộng oán trách liếc mắt nhìn Thường Nhạc.
- Ha ha, Lão Đại của em luôn lợi hại nhất. Tiểu Bảo và Vũ Dực gần như đồng thanh khen ngợi đứng lên bên cạnh Thường Nhạc đã lâu mà bản lĩnh nịnh bợ vẫn còn.
- Các em phải luôn nhớ kỹ trên đời này không có việc gì có thể làm khó bản thiếu gia. Thường Nhạc tạo ra một hình tượng rất mạnh mẽ.
- Cắt.
Tiểu Bảo và Vũ Dực cùng lúc giơ ngón tay giữa lên.
Đi theo băng nữ vào trong sông băng, âm thanh la hét ầm ĩ náo nhiệt kia khiên bọn Thường Nhạc nao nao, chỉ thấy một thành phố Băng Xuyên phồn hoa náo nhiệt hiện ra trước mặt họ.
- Nơi này
Trong khoảng thời gian ngắn Thường Nhạc vẫn không hết kinh ngạc, dân cư của sông băng vốn rất ít mà dân số hiện tại có ít nhất hơn hơn nghìn người, toàn thân bọn họ là đều là một màu trắng.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn không nghe nói về sự tồn tại của tộc người này nhưng bây giờ lại xuất hiện, Thường Nhạc nghi ngờ nhìn sang cô gái Băng Xuyên.
- Chúng tôi đầu tiên vốn không thuộc về nơi này, chúng tôi đã phải trải qua hàng vạn năm cuối cùng do giá lạnh nên sông băng xuất hiện! Ánh mắt cô gái sông băng trở nên xa xăm.
Cô gái Băng Xuyên dường như hiểu rõ trong lòng Thường Nhạc đang nghĩ gì, cô bình thản nói: - Chúng tôi là do khí lạnh của sông băng tạo ra, tách rời sông băng chúng tôi sẽ không thể sinh tồn được.
- Khí lạnh của sông băng?
Thường Nhạc trông hơi ngẩn ra, khí lạnh không ngờ lại có thể sinh ra tộc người có linh khí này thật khiến người ta ngạc nhiên.
Hắn thoáng nghi ngờ nói: - Vì sao bình nguyên Băng Xuyên phải thiết lập rào chắn? Nếu để con người chúng tôi vào bình nguyên vậy không phải là làm cho nơi đây càng trở nên phồn hoa sao?
Vẻ mặt cô gái sông băng lúc đó lộ ra chút lo lắng: - Tôi cũng hiểu chỉ có tiếp cận với con người mới có lợi cho sự tiến bộ tri thức của con người Băng Xuyên, nhưng đặc thù thể chất của người Băng Xuyên vốn không thể làm được điều này.
- Cái này và đặc thù thể chất có quan hệ gì với nhau? Đệ Nhị Mộng bên cạnh không kìm nổi kinh ngạc nói.
- Người Băng Xuyên chúng tôi tồn tại trên mảnh đất băng giá này, trong cơ thể những tộc người khác đều có một loại nhiệt lượng. Loại nhiệt này một khi tiếp xúc với con người sông băng chúng tôi như vậy tuổi thọ của chúng tôi sẽ ngắn lại, vì vậy trong tình huống bất đắc dĩ chúng tôi mới thiết lập hàng rào chắn để người ngoài không thể vào trung tâm bình nguyên Băng Xuyên được. Sắc mặt cô gái Băng Xuyên nghiêm túc nói.
- Nếu có một ngày khí hậu bình nguyên Băng Xuyên thay đổi, như vậy các cô tồn tại thế nào được?
Ánh mắt Thường Nhạc bắt đầu trở nên khó hiểu.
Trên mặt cô gái sông băng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: - Nếu trời đất thực như vậy thì tộc người Băng Xuyên chúng tôi chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu: - Trên thế giới này bất cứ người nào sống cũng không phải dựa vào sự thương hại của ông trời, nếu muốn sinh tồn được nhất định phải dựa vào chính mình.
- Cậu thanh niên, sinh mạng không phải vì mạnh mẽ mà trở nên hoàn hảo. Cô gái Băng Xuyên bình tĩnh nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt đó giống như nhìn một đứa trẻ.
Ánh mắt Thường Nhạc bỗng nhiên trở nên cân nhắc, ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô gái sông băng gằn từng chữ: - Nếu tôi nói là nếu tôi có thể làm cho các người giống người bình thường, sinh sống trên đại lục, bất kỳ chỗ nào, cô đồng ý trả công như thế nào?
Vẻ mặt cô gái sông băng lúc đó hiện ra sự kinh ngạc, sau đó "hì" một tiếng lại mỉm cười: - Cậu thanh niên, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh nhưng một số việc không đơn giản như tưởng tượng của cậu.
- Trên đời không có việc gì là tuyệt đối, nếu tôi có thể làm được, người Băng Xuyên các cô từ nay về sau đều phải nghe lệnh tôi, thế nào? Trên mặt Thường Nhạc bất giác hiện ra nụ cười thản nhiên.
Cô gái Băng Xuyên lần này ngây ngẩn cả người, cô cẩn thận quan sát Thường Nhạc dường như đang xác nhận lời hắn nói có chính xác hay không?
Khuôn mặt đó không thể bị bắt bất kỳ thông tin gì, cuối cùng khiến cô gái Băng Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu: - Cho dù cậu có thể làm được nhưng lại khiến người của tộc chúng tôi chịu sự khống chế của con người, không được.
Với câu trả lời của cô gái sông băng, Thường Nhạc cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn châm chọc mỉm cười: - Bất cứ chuyện gì so sánh với sinh mạng đều trở nên nhỏ bé, có lẽ cô cho mình là người thánh khiết cao thượng, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn, cô có thể thay mặt tất cả người sông băng sao?
Vẻ mặt cô gái Băng Xuyên bỗng nhiên trầm xuống, giọng điệu có chút vụng về nói: - Nếu cậu mang cái ý nghĩ này vào đây, vậy thì mời cậu ra ngoài.
Bọn Đệ Nhị Mộng choáng váng, vừa rồi vẫn còn bàn bạc rất tốt lập tức lại biến thành thế này.
- Mẹ, em bị bệnh rồi, mẹ mau đến xem đi. Lúc đó bầu không khí trở nên ngưng đọng khi giọng nói lo lắng đó của Băng Phong vang tới.
Sắc mặt Cô gái Băng Xuyên biến đổi, thân hình trắng toát đó vội vàng dời về phía xa.
- Nhanh thật.
Thường Nhạc không kìm nổi lại ngạc nhiên thán phục.
- Đi, chúng ta cùng đi xem.
Mấy cô gái vội vàng cùng đi, bọn Tiểu Bảo rất thích cô bé băng đáng yêu đó, nỗi buồn lo lắng hoàn toàn hiện trên mặt.
Tới đoạn trung tâm khu vực Băng Xuyên, bọn Thường Nhạc nhìn thấy một nơi huyên náo một đám người vây quanh, lúc những người đó nhìn thấy bọn Thường Nhạc vẻ mặt họ như nhìn thấy quái vật.
- Có phải các người chạm vào cô bé? Cô gái Băng Xuyên ôm Băng Lan đang trong tạng thái hôn mê, thần sắc âm u từ trong đám người đi ra.
- Tôi có chạm vào, chẳng lẽ
Thường Nhạc tự nhiên gật gật đầu, hắn nghĩ đến lời của cô gái Băng Xuyên khi trước, bọn họ không thể tiếp xúc với các tộc người đại lục khác chính là cho rằng nguyên nhân nhiệt độ.
Cũng không đợi cô gái Băng Xuyên tiếp tục mở lời, thường Nhạc nói tiếp: - Nhưng tôi có thể chữa khỏi cho Băng Lan hơn nữa sau đó Băng Lan có thể giống người bình thường không cần ở lại nơi mãi mãi không có ánh mặt trời này.
- Điều này sao có thể?
- Hắn có phải kẻ điên không?
-
Thường Nhạc vừa dứt lời nhóm người băng này không thể tin nổi thảo luận, phải biết rằng cô gái Băng Xuyên trong suy nghĩ bọn họ chẳng khác nào thần thánh, sự việc cô gái Băng Xuyên cũng không thể giải quyết mà người thanh niên trước mặt này lại kiêu ngạo ngông cuồng nói có thể giải quyết.
Thường Nhạc cũng không nói nhiều, hắn đi đến trước mặt cô gái Băng Xuyên chìa tay ra.
Cô gái Băng Xuyên thoáng chần chờ một chút lặng yên nhìn Băng Lan đang trong trạng thái hôn mê, cuối cùng đưa Băng Lan qua tay Thường Nhạc.