Tâm tình lúc này của Sở Phi Dương rất xấu, xấu đến cực điểm, đổi lại là bất kỳ ai nếu như nhìn thấy bốn phía đều là biểu ngữ chửi bới mình, e rằng đều không vui nổi.
Ở các vách tường trong trường học, trên các poster, thậm chí ngay cả trong quảng cáo trên radio đều đang tuyên truyền: “Sở Phi Dương là người pê đê, Sở Phi Dương là thái giám! Đả đảo ------- pê đê và thái giám!”
Lời đồn đến cùng là đúng hay không, trong lòng Sở Phi Dương là rõ ràng nhất. Đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt, càng làm cho Sở Phi Dương vô cùng phiền muộn, nhưng là..... một tên nhóc hai tuổi đi đến trước mặt mình, trước mặt tất cả mọi người nói một câu:
- Con... đĩ... mẹ... nhà nó, ông... ông có tiểu kê... kê không?
Sở Phi Dương nắm chặt tay lại rồi lại thả ra. Chính mình cũng không thể làm thịt một đứa trẻ hai tuổi.
Rốt cục có một tên tiểu đệ thông minh mang kẹo đường đến trước mặt đứa trẻ, dụ dỗ nói:
- Nếu như nói cho chú biết những lời này là ai dậy cháu? Cái kẹo này sẽ là của cháu!
- Mẹ... nó...
Mắt tên nhóc sáng lên, có chút gấp gắp lắp bắp nói
- Là... là... cha... mày.... tôi nói.
- Thường Nhạc!
Kỳ thực Sở Phi Dương cũng đã đoán ra đáp án rồi. Ở học viện Kiêu Tử, dám chỉ vào mũi mình mà mắng chửi như vậy ngoài Thường Nhạc đại thiếu gia, e rằng tìm không ra người thứ hai.
- Lão đại, anh hạ nhiệt trước.
Một tên tiểu đệ lanh lợi đem một lon coca đưa cho Sở Phi Dương. Trong cơn thịnh nộ, Sở Phi Dương không hề nghĩ ngợi trực tiếp đem lon coca một hơi uống cạn.
“Điểm G vạn tuế!”
Mắt tên tiểu đệ lanh lợi kia sáng lên, trong lòng hưng phấn mà gào rú lên một tiếng.
- Phốc!
Sở Dương Phi mang theo một đám tiểu đệ, vẫn chưa đi được xa được mấy bước, bỗng nhiên liền phóng một cái rắm. Thần sắc gã có chút biến đổi, cái cảm giác kích thích này tới thật là nhanh.
Hắn đến thời gian đi WC cũng không kịp mà tên tiểu đệ lanh lợi kia liền lập tức phản ứng rất nhanh, vội vàng nói:
- Lão đại, chúng ta bốn phía làm một vòng tròn, anh cứ thỏa thích phát huy đi!
Những tên tiểu đệ khác của Sở Phi Dương cũng không có ý kiến. Bọn chúng đều phân tán ra, hơn 100 tên tiểu đệ kín đáo vây Sở Phi Dương ở bên trong.
- Lão đại, giấy vệ sinh...
Một tên tiểu đệ cơ trí khác lại tỏ ra hiểu biết dâng hiến.
Sở Phi Dương đi suốt gần một tiếng, cảm giác toàn thân không còn tí sức lực nào. Gã đưa tay nhận lấy giấy vệ sinh, vừa mới lau lên mông đít... một trận đau cảm giác vô cùng mãnh liệt bất ngờ tập kích tới.
- A!
Sở Phi Dương không nhịn được gào lên một tiếng, dưới mông không ngờ xuất hiện một vết máu... Mặt hắn biến sắc.
- Vừa rồi đứa nào đưa giấy vệ sinh cho tao?
Tên nhóc cơ trí kia sớm không biết đã chuồn đến vị trí nào.
Mông đít đau đến nỗi đến quần cũng không thể kéo lên. Sở Phi Dương tưởng chừng như hận Thường Nhạc đến tận xương tủy, mà vào lúc này, bên ngoài lại vang lên giọng nói vô cùng quan tâm của Thường Nhạc thiếu gia.
- Sở huynh có ở bên trong không? Khà khà, người anh em, tôi mang thuốc Viagra đến đây. Nghe nói ngày kinh của anh đến rồi, aizz, làm anh em cũng không thể giúp đỡ được cái gì à.
- Thường Nhạc...
Sở Phi Dương trên mặt vô cùng tức giận, mạnh mẽ vắt quần lên.
- Ha ha, Sở huynh đừng vội, một tháng tới một lần là chuyện bình thường mà. Tôi đã mời toàn thể nữ sinh trong trường đến để chỉ bảo cho anh một chút kiến thức về sinh lý, không biết anh có hoan nghênh không vậy?
Thường Nhạc ôm Tô Mị Nhi, hướng về phía Lâm Quai Quai trong đám đông nháy mắt một cái.
- Ha ha --- ha ha!
Bên ngoài truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của các nữ sinh.
Sở Phi Dương gần như phát điên lên, gã không nghĩ đến Thường Nhạc lại sắp xếp tỉ mỉ đến thế, làm cho chính gã trong lúc khó xử nhất, gặp phải mọi người vây quanh xem. Phản ứng đầu tiên của gã là muốn giết chết Thường Nhạc.
Nhưng trò chơi của Thường Nhạc lại chỉ mới bắt đầu. Chỉ nghe thấy phía bên ngoài truyền tới tiếng Thường Nhạc hô khẩu hiệu
- Một, hai, ba!
Hơn một trăm người đang vây xung quanh Sở Phi Dương dường như đã di tản đi một nửa, chỉ còn lại lác đác hơn hai chục người trơ trọi đứng tại nơi đó. Mà vị trí trung tâm của Sở Phi Dương và cả cái thứ dính máu kia nữa......
- A, mọi người nhìn xem... đó là băng vệ sinh...
Không biết nữ sinh đầu tiên nào to gan hô ầm lên, dường như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên mặt của Sở Phi Dương.
Người chuyển giới Thái Lan đã không có gì là mới mẻ nhưng đường đường là một Sở đại soái ca trong học viện Kiêu Tử lại là một người chuyển giới, đây chính là một tin tức động trời. Sức liên tưởng của các tiểu nữ sinh kia thật phong phú. Bọn họ nghĩ đến những tờ tuyên truyền kia ở trường học, lại nhìn thấy sự thực ngay trước mắt. Cuối cùng xác thực một chuyện, hóa ra một trong những soái ca mê người của trường học không ngờ lại là một người chuyển giới chuẩn mực.
Điều này làm cho nhiều nữ sinh thương tâm mà rơi lệ a.
Mà Thường đại công tử của chúng ta lại tạo ra một dáng vẻ tiêu sái, phóng khoáng, trên mặt tràn đầy chính nghĩa nói:
- Mọi người đừng hiểu lầm Sở huynh, nhìn Sở huynh của chúng ta anh hùng khí khái, “Tam Tiện Khách” trong trường ai mà không biết chứ.
Qua sự nhắc nhở của Thường đại công tử, kẻ thông minh lập tức nghĩ đến quan hệ mờ ám giữa ‘Tam Kiếm Khách”.....
- Chúng ta đi!
Sở Phi Dương hít một hơi thật sâu, gã hiểu rằng còn ở lại nơi này cũng sẽ mất mặt. Huống hồ hiện tái cái lỗ đít kia vẫn còn bỏng rát. Cái này cũng cần ý chí kiềm chế phi thường.
- Mẹ nó!
Thường Nhạc xắn tay áo đi lên ngăn cản, gần 200 tên tiểu đệ Điểm G ngay phía sau cũng theo sát phía sau.
- Thường Nhạc, mày đừng khinh người quá đáng.
Sở Phi Dương không nghĩ tới sự việc lại phát triển đến bước này, những tên tiểu đệ tận tâm và trung thành, trong nháy mắt đã có đến một nửa làm phản. Đây là điều mà có nằm mơ gã cũng không nghĩ đến.
Theo lời Thường đại thiếu gia mà nói: là vấn đề nhân phẩm!
- Sở huynh, xem ra anh thật hiểu lầm ý tứ của tôi rồi, kỳ thực giữa hai chúng ta không thù oán, Thường Nhạc tôi làm sao có thể tìm anh làm phiền chứ. Tôi là đang giúp anh mà, lẽ nào anh nhìn không ra?
Khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Thường Nhạc hết sức thành khẩn.
- Giúp tao?
Có lẽ kỹ thuật diễn xuất của Thường đại thiếu gia của chúng ta quả thực quá tốt, Sở Phi Dương vậy mà ngẩn ra. Gã ngơ ngác nhìn Thường Nhạc, cẩn thận nghĩ, quả thực bản thân hắn và Thường Nhạc không có nhiều thù oán.
- Đương nhiên, tôi thấy Sở huynh là một người tài. Cho nên không nhịn được khi anh bị người ta hãm hại.
Thường Nhạc mặt đầy phẫn nộ.
Đám tiểu đệ bên cạnh cũng bị mê muội, chẳng lẽ lão đại đã đổi tính.
- Cậu giúp tôi như thế nào?
Sở Phi Dương cố nén từng cơn đau đớn từ dưới truyền tới... có chút mong chờ nói.
- Tất cả mọi người nghe kỹ cho tôi, hiện tại Thường Nhạc tôi nói Sở Phi Dương không phải là người chuyển giới, mọi người khẳng định cũng sẽ không tin.
Thường Nhạc vỗ vỗ ngực, rừng rự như trâu nói:
- Sở huynh, anh hãy cởi quần ra, lộ ra cái kia chứng minh một chút.
Sở Phi Dương cuối cùng tỉnh ngộ lại. Chính mình lại ngay trước mặt bao nhiêu người bị Thường Nhạc đem ra đùa bỡn, mặt của gã trở nên rất khó coi...
- Cởi!
- Cởi!
- .....
Hầu như tất cả mọi người đồng thời vây lại, bọn họ mãnh liệt kêu gọi Phi Dương. Nhìn thấy bọn thủ hạ ra sức như vậy, Thường Nhạc cảm động:
- Điểm G sau này có thể tiếp tục hay không, thì phải nhờ vào mọi người rồi.
Đương nhiên, trên mặt Thường Nhạc vẫn tươi cười như cũ, khuyên Sở Phi Dương:
- Tin rằng Sở huynh là người thông minh, hiện tại tinh thần quần chúng kích động, tôi thấy anh vẫn là nên cởi ra đi. Ngộ nhỡ bọn họ xông lên tự mình động tay, lúc đó khả năng không đơn giản là nhìn. Khà khà..... anh sẽ thiệt thòi lớn.
Sở Phi Dương quả thực muốn bóp chết Thường đại thiếu gia, nhưng gã biết rằng không thể làm như vậy. Trước không nói Thường đại thiếu gia có bao nhiêu lợi hại, tiểu đệ của Điểm G mỗi một người tiểu một bãi cũng đủ làm gã chết chìm.
- Tôi cởi!
Mắt nhìn thấy mọi người hướng chính mình vây lại, Sở Phi Dương cắn mạnh răng một cái.
Hào kiệt một đời của học viện Kiêu Tử bị Thường Nhạc vĩ đại bức đến bước này, e rằng là xưa nay chưa từng ai có, sau này không có ai.
Tất cả đám nam nữ đều ngừng hô hấp. Các cô gái đang chờ đợi một màn xuất hiện.
- Răng rắc!
Ngay vào lúc Sở Phi Dương đem quần cởi ra, một tia sáng lóe lên ngay trước mắt hắn, sắc mặt hắn hơi biến đổi.
- Khà khà, lão đại, ảnh này chụp hiệu quả như thế nào?
Cao Tiếu ba chân bốn cẳng xuất hiện trước mặt Thường Nhạc, dương dương đắc ý dựng tấm hình trong tay lên.
Dưới ánh nắng mặt trời, cái thứ ở phía dưới của Sở Phi Dương hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
- Không tồi, không tồi, lại điểm thêm chút cảnh sắc tô điểm, sau này đây chính là tấm gương của điểm G chúng ta.
Ánh mắt Thường Nhạc có chút sáng lên, khen ngợi biểu dương nói.
- Thường Nhạc....
Sở Phi Dương không thê nào nghĩ đến Thường Nhạc lại ra chiêu thức này. Hắn giận dữ gầm gào lên, cơ thể cường tráng mạnh mẽ run lên.
- Phốc!
Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Thân hình nặng nề đổ xuống mặt đất.
Một thành viên Điểm G tùy tiện đi đến trước mặt Sở Phi Dương, dùng tay thăm dò một chút, cười hi hi nói:
- Không chết, vẫn còn hơi thở.
Thường Nhạc lắc đầu tiếc nuối, buồn bực nói:
- Tôi mới vừa bắt đầu có hứng thú, tương lai của Sở huynh sẽ không dễ chơi rồi...
Nói xong, ánh mắt nhìn sang bên cạnh quét một vòng.
- Chúng tôi nguyện ý gia nhập Điểm G!
- Chúng tôi nguyện ý gia nhập Điểm G!
Những bộ hạ trung thành còn lại của Sở Phi Dương lần lượt thay đổi quan điểm. Quả thật đi theo một lão đại bất lực như vậy, làm tiểu đệ cũng thật mất mặt, hơn nữa Thường đại lão gia trâu bò lại là tiền đồ sáng lạng.
- Chúc mừng lão đại thống nhất Học Viện Kiêu Tử.
Âm thanh của Cổ Tư Văn bất ngờ cao vút bên tai Thường Nhạc.
Thường Nhạc trên mặt tà tà tươi cười, thống nhất học viện Kiêu Tử chỉ là bước đi đầu tiên trên con đường đấu tranh của chính hắn, phía dưới còn có rất nhiều trò chơi đợi hắn tham gia vào.
Quy tắc trong trò chơi, có người nguyện ý làm nhân vật chính, có người nguyện ý làm nhân vật phụ. Nhưng mục tiêu lớn nhất của Thường Nhạc thiếu gia chính là làm đạo diễn, có thế thao túng mỗi nhân vật trong trò chơi.
Đây mới là một sự hưởng thụ thâm sâu.
- Việc bên kia xử lý thế nào rồi?
Tâm tình Thường Nhạc dần khôi phục lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười nói.
- Tả Thủ và Huyết Hổ cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi lão đại hạ mệnh lệnh, liền chính thức tiến hành “hành động thoát y”.
Trong con mắt màu đen của Cổ Tư Văn nổi lên tia hứng phấn.
Đi theo một lão đại như vậy, cuộc sống của mình vĩnh viễn sẽ không cô đơn.
- Nghe nói dưới tay Sở lão đầu có một đôi tỉ muội công phu không tồi, bất kể các anh gặp ai đều phải cẩn thận.
Thường Nhạc ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bầu trời xanh.
- Yên tâm, muốn làm chúng tôi bị thương, bọn chúng còn chưa có tư cách đó.
Cổ Tư Văn vô cùng tự tin nói.
- Móa, tôi muốn bọn họ an toàn, người ta tốt xấu gì cũng là kim chi ngọc diệp, đừng làm tổn thương bọn họ.
Trong mắt Thường Nhạc lộ ra sự dâm đãng.