Thường Nhạc cười cợt nhả, ánh mắt trong trẻo lại có thêm phần cổ quái, vài phần phóng khoáng
- Nếu tôi bảo cô lấy thân báo đáp, cô sẽ đồng ý sao?
- Chỉ cần anh có thể giành được ma cổ. Bất cứ điều kiện gì tôi đều có thể thỏa mãn anh!
Cô gái xinh đẹp vẫn nói câu nói kia.
Nhìn bóng lưng cô gái xinh đẹp kia dần biến mất, Thường Nhạc vỗ đầu lẩm bẩm:
- Móa, không phải là mình đang nằm mơ đấy chứ!
- Anh không đang mơ đâu, cho dù có là mơ thì cũng là giấc mơ đẹp!
Ba người Tiểu Bảo, Linh Nhi và Kim Hye lần lượt xuất hiện trước mặt Thường Nhạc.
Trong đó Tiểu Bảo tươi cười nghênh ngang đi tới, miệng thì không ngừng kêu gào:
- Lão đại lão đại, em yêu anh như chuột yêu gạo. Anh mau dâng châu báu lên đi!
- Tham tiền!
Đối với bộ dạng này của Tiểu Bảo, Thường Nhạc đã sớm thích ứng. Hắn trực tiếp đưa châu báu tới tận tay Tiểu Bảo, thản nhiên cười nói:
- Những người khác đâu?
Tiểu Bảo nghiêng đầu, cười hì hì nói:
- Bọn họ đều đi chúc mừng lão đại bước vào trận chung kết đỉnh cao của chuyên gia giám định thế giới rồi!
- Chúc mừng anh?
Thần sắc Thường Nhạc trở nên cổ quái. Diễn viên là hắn vẫn còn ở chỗ này, bọn họ định chúc mừng cái gì? Chẳng lẽ lại là ai đó đã châm ngòi nảy sinh cao trào ghen tuông?
- Ở sàn thi đấu, sao anh không thừa cơ giết Thường Nhạc?
Tư Đồ Lôi Minh lẳng lặng nằm trên ghế, thân hình duy trì trạng thái thả lỏng nhất.
Cô gái áo trắng kia giống lá bay trong gió, đứng trước mặt hắn. Nếu không dùng mắt nhìn, e rằng sẽ hoài nghi trước mặt căn bản không có người tồn tại.
Ánh mắt Tư Đồ Lôi Minh lơ đãng nhìn lên gương mặt hoàn mỹ của đối phương, từ tốn nói:
- Đây là thế giới của đàn ông, cô không hiểu!
Đồng tử của cô gái áo trắng co rút lại, lạnh lùng nói:
- Để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, Thường Nhạc là trở ngại lớn nhất đối với Tân Long Nha của anh. Anh muốn đạt được vị trí tối cao trong giới hắc đạo, tất nhiên phải diệt trừ Thường Nhạc. Chẳng lẽ không phải như vậy hay sao?
Tư Đồ Lôi Minh khẽ gõ tay lên mặt bàn. Cùng với sự va chạm của ngón tay, lông mày gã lại nhíu lại thêm. Cô gái áo trắng cũng nhăn trán.
- Âm mưu quỷ kế không thành được đại sự. Đường đường chính chính đánh bại đối thủ của mình. Loại cảm giác này mới là thứ mà bất cứ cái gì cũng không thể thay thế.
Tư Đồ Lôi Minh chậm rãi nói.
Cô gái áo trắng hơi biến sắc, sắc mặt có chút cổ quái nói:
- Điều này hình như không phù hợp với tính cách của Tư Đồ Lôi Minh anh.
- Sau khi hấp thu ma cổ, Tư Đồ Lôi Minh trước kia đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Bây giờ mặc dù tôi là Tư Đồ Lôi Minh, nhưng cũng là ma cổ!
Ánh mắt quỷ dị của Tư Đồ Lôi Minh nhìn sang cô gái áo trắng.
Thân thể cô gái áo trắng run mạnh lên, thần sắc kinh hoàng nhìn Tư Đồ Lôi Minh, giống như phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi, không kìm được mà thốt lên:
- Sao có thể? Hấp thu ma cổ căn bản không phải một chuyện dễ dàng. Huống hồ…
Tư Đồ Lôi Minh dựng bàn tay vốn trắng mịn như ngọc lên, lúc này lại biến thành một bàn tay màu tím, giống như đã có được ma lực vô hạn.
Một tia rét lạnh lóe lên trong ánh mắt của y. Hắn cười một cách cợt nhả:
- Tôi hiểu ý cô. Cô để tôi nhỏ máu của mình lên, nhập vào ma cổ bên trong, muốn thông qua máu của kẻ mạnh để thức tỉnh ma cổ. Cuối cùng lại khiến ma cổ chiếm giữ cơ thể tôi.
Nói tới đây, thần sắc Tư Đồ Lôi Minh lộ ra vài phần thản nhiên, chậm rãi nói:
- Nhưng mọi chuyện đều không phải tuyệt đối. Cô hy vọng ma cổ khống chế tôi, nhưng tôi cũng muốn thao túng ma cổ, nên tôi đã dựa theo cách của cô, đánh cược một lần!
Thân thể cô gái áo trắng tun lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tư Đồ Lôi Minh, đột nhiên nói:
- Bây giờ anh chính là ma cổ đại nhân?
Tư Đồ Lôi Minh rõ ràng đã bắt gặp sự thay đổi của cô gái áo trắng. Cuối cùng y không nhịn được mà bật cười:
- Tôi là Tư Đồ Lôi Minh, ma cổ chỉ thuộc về vật phụ thuộc bên trong cơ thể tôi mà thôi!
Trở về phòng khách sạn xa hoa, Thường Nhạc lập tức choáng váng. Hóa ra không biết từ lúc nào trên giường hắn lại có hai mỹ nữ động lòng người.
Nếu là Nguyệt và Công Tôn Khả Nhân, Thường Nhạc chắc chắn sẽ hưng phấn muốn chết, nhưng một người trong số đó lại là Mộ Dung Quỷ Linh khiến hắn đau đầu nhất.
Trong phòng có mùi rượu nhàn nhạt đã nói cho hắn biết các cô đều đã uống khá nhiều.
Lặng yên thưởng thức hai gương mặt xinh đẹp này, Thường Nhạc cảm thán, hai người Mộ Dung Quỷ Linh và Thiên Diện Hồ Ly đều rất khó đối phó. Bây giờ Kim Hye đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh hắn, hình như phiền phức cũng đến theo!
Đương nhiên Thường Nhạc cũng sợ cái gọi là phiền phức này, huống hồ phiền phức này còn tặng cho hắn một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng nếu hắn bị một tiểu mỹ nữ lấy làm bia đỡ đạn, như vậy hình như hắn hơi ngu quá rồi.
Nhìn tư thế bất nhã lúc ngủ của hai người các cô, Thường Nhạc cười nhạt một tiếng:
- Thôi, mình vẫn nên tìm một nơi khác để ngủ vậy!
Tuy rằng chỗ trước mắt có thể chứa được cả hắn, nhưng Thường Nhạc vẫn không có gan sờ vào.
Nhưng mới đi được vài bước, Thường Nhạc lại xoay người đi về phía các cô, đương nhiên cũng không phải vì có ý đồ bất lương, hắn chỉ muốn cởi áo khoác để các cô ngủ thoải mái hơn một chút mà thôi.
- Sắc lang chết tiệt, anh muốn làm gì?
Nào biết khi tay Thường Nhạc vừa mới đụng tới quần áo của Lộ Đức, đôi mắt xinh đẹp của cô liền mở ra.
Gần như trước không hề nghĩ ngợi mà đạp một cái.
- Đổ mồ hôi. Thật sự là một mỹ nữ bạo lực!
Thường Nhạc đau đầu vội vàng nói:
- Tôi cởi quần áo cho em đấy.
Vừa dứt lời Thường Nhạc liền hiểu hắn đã nói sai rồi, dù thế nào cũng không thể nói đơn giản là hắn cởi quần áo cho cô ấy được.
Khi Nguyệt nghe thấy câu này lại càng xấu hổ, động tác ở chân càng nhanh hơn.
Nhưng Thường Nhạc khẽ nghiêng người, đã tránh được đòn tấn công của Nguyệt!
- A!
Hóa ra khi Nguyệt bước nhanh hơn, nhưng do cô đang say rượu mà bây giờ lại bước nhanh như vậy, bước chân khó tránh có chút không được linh hoạt. Chân trái của cô va vào chân phải, cơ thể mất đi sự cân bằng, cả người lảo đảo đổ về phía trước.
Thường Nhạc chạy vội tới trước mặt cô, đỡ được cô đang đổ về phía trước. Thân hình cô đụng mạnh vào ngực Thường Nhạc. Cảm giác đó nhỏ bé như vậy, nhưng cảm giác này cũng không tồn tại lâu vì sự bốc đồng của cô quá lớn, Thường Nhạc ôm cơ thể cô rồi ngã mạnh trên mặt đất.
Thường Nhạc ôm Nguyệt ngã trên mặt đất, đồi núi bé nhỏ kia lại kề sát ngực Thường Nhạc. Bởi vì lúc nãy cô vận động, hơi thở xử nữ trên người đặc biệt dày đặc, hương thơm từ miệng không ngừng thổi lên mặt hắn.
Mặt cô gần như kề sát Thường Nhạc, vì tư thế bây giờ của bọn họ, Thường Nhạc thoáng cúi đầu đã nhìn xuyên qua cái áo cổ rộng thùng thình của cô, thấy được hai cái bánh bao hấp tuyết trắng lộ ra phân nửa.
Tay Thường Nhạc vô tình chạm tới cái mông đầy đặn không thua bất cứ ai đang vểnh lên của cô. Cô gái như vậy đã mang lại cho Thường Nhạc một sự hấp dẫn rất khác.
Sắc mặt Nguyệt đột nhiên ửng đỏ. Thường Nhạc mới bừng tỉnh, chẳng biết từ lúc nào đã nâng hạ thân kề mạnh vào dưới bụng Nguyệt, dán sát vào nơi riêng tư chưa bị người đàn ông khác đụng chạm tới.
“Bụp” một tiếng, Nguyệt hôn mạnh lên môi Thường Nhạc, khiến Thường Nhạc không khỏi hoảng sợ. Đầu lưỡi của cô ra sức luồn sâu vào trong miệng Thường Nhạc. Hương thơm không ngừng vòng quanh đầu lưỡi Thường Nhạc.
Thậm chí còn không ngừng dùng đầu lưỡi liếm láp đầu lưỡi của Thường Nhạc. Không ngờ cô lại hôn thuần thục như vậy, cũng không biết cô đã học ở chỗ nào.
Đối với diễm phúc như thế này, đàn ông sẽ không từ bỏ dù chỉ một phút. Thường Nhạc cũng quên hết cấm kỵ, quên rằng còn có Mộ Dung Quỷ Linh ở bên cạnh.
Gắt gao ôm chặt lấy Nguyệt, đầu lưỡi ra sức đan vào nhau.
Thường Nhạc từng chút từng chút nuốt lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô, bàn tay vẫn đặt ở cái mông đầy đặn của cô, một tay khác lại đặt trên gò núi trong lòng bàn tay trước ngực mình, không ngừng vuốt ve. Phía dưới hai người không ngừng ma sát qua lớp quần áo.
- Sắc lang, anh đang làm gì đó?
Một giọng nói kinh ngạc của phụ nữ vang vọng khắp phòng. Cả người Thường Nhạc bất giác rùng mình, sau đó một luồng khí lạnh thấu xương phóng về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc nhanh tay đẩy Nguyệt ở trong lòng ra, một cước kia sượt qua mặt Thường Nhạc, quần lót màu đen bị Thường Nhạc nhìn thấy rất rõ. Hắn lăn một vòng rồi đứng dậy, đánh ra một quyền.
Thường Nhạc gắt gao nắm lấy bàn tay ngọc đang cố tấn công, sắc mặt Mộ Dung Quỷ Linh đỏ bừng, ánh mắt chằm chằm nhìn Thường Nhạc, nếu ánh mắt có thể giết người, thì Thường Nhạc không biết đã chết bao nhiêu lần.
Cô không biết vì sao lại tức giận như vậy, từng chiêu đều gắng sức liều mình, giống như vừa rồi người Thường Nhạc hôn chính là cô, nhưng bộ dạng tức giận của cô quả thực rất mê người, cũng khiến cô càng được người ta yêu thích hơn.
Đại khái đây cũng là sức hấp dẫn của mỹ nữ đi!
- Đừng, chị Mộ Dung, mau dừng tay!
Nguyệt ở bên lo lắng hô lên:
- Tên kia không phải sắc lang, vừa rồi là em tiến gần đến trước!
Cô ở bên không biết phải làm sao.
Nhưng Mộ Dung Quỷ Linh cũng không có ý dừng tay, từng quyền cứ hướng về phía Thường Nhạc, Thường Nhạc không ngừng né tránh, nhưng bất chợt bắt lấy bàn tay đang cố tấn công của cô.
Nói thật, bàn tay nhỏ bé của cô thật trơn mịn, còn có mùi hương trên người cô so với mùi hương của Nguyệt còn đậm đặc hơn, khiên Thường Nhạc bất giác nhếch mũi hít lấy hít để, nhưng đúng lúc này lại bị Mộ Dung Quỷ Linh nhìn thấy, khiến lòng cô càng nặng nề hơn.
Cô từng bước tới gần, Thường Nhạc lại không thể trả đòn, chỉ không ngừng lui về phía sau. Bỗng nhiên lúc đó khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười đắc ý.
Hắn đột nhiên dừng bước nhưng Mộ Dung Quỷ Linh rõ ràng không ngờ Thường Nhạc sẽ dừng lại, không hãm lại được mà xông thẳng về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc vừa mới đứng vững, đã có một mùi thơm bay đến, hai làn môi mềm mại dán mạnh lên mặt Thường Nhạc.
- A!