Nhưng cũng đã chứng minh được một điều, Lãnh là một cao thủ, một cao thủ tuyệt vời.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa đồng chí Huyết Hổ đã bị đánh bại, phải biết rằng vừa rồi Huyết Hổ trực tiếp chống chọi lại điểm mạnh của đối phương, hơn nữa sự phản kích của đối phương nằm ngoài những dự liệu của bất kỳ kẻ nào .
Lúc này Huyết Hổ còn quỳ rạp trên mắt đất, hắn hít vài hơi thật sâu, có chút hưng phấn nhìn Lãnh.
- Không sao chứ? Thiện cảm đối Huyết Hổ cũng được sinh ra khi gã nhận một quyền của mình, cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng, Lãnh cũng không phải ngoại lệ.
- Không sao, chúng ta làm lại. Cảm giác đau đớn dần dần tan biến, Huyết Hổ từ mặt đất nhảy dựng lên, nắm tay lại một lần nữa phát ra sức mạnh quỷ dị.
- Không cần, tôi thua rồi! Kỳ thực khi Lãnh ép buộc nhận một quyền về sau của Huyết Hổ, anh ta đã đem nắm đấm của mình đánh cược xem nắm đấm của ai mạnh hơn, ai cứng rắn ai mới là kẻ thắng chân chính.
Một quyền của Huyết Hổ đã khiến anh ta không thể dùng thêm bất cứ sức mạnh gì nữa.
Huyết Hổ bắt đầu cười phá lên, người này nét mặt mặc dù rất lạnh lùng nhưng lại là một người thành thật, một người thật thà dám đối mặt với sự thật.
Ngay khi Huyết Hổ thu phục được mục tiêu thứ nhất, Cao Tiếu cũng đang thu phục mục tiêu tiếp theo mà Thường Nhạc dự tính.
Mục tiêu thứ hai chính là một cô gái xinh đẹp, Lâm Tâm Súng thần Lâm Tâm.
Tài liệu cho thấy, đạn của Lâm Tâm không hề tuân theo bất cứ quy luật tuần hoàn nào, thậm chí có thể trống rỗng xuất hiện, mà bản thân Lâm Tâm không giống như những người con gái khác, con gái bình thường thì con gái đều thích trang điểm, làm đẹp nhan sắc, nhưng Lâm Tâm không dùng bàn tay mình để làm việc đó, tay phải của cô là để cầm súng. Kỳ thực Lâm Tâm đã là một mỹ nhân rồi, có điều nếu như đàn ông nhìn cô, thì ánh nhìn đầu tiên sẽ chuyển xuống theo tay của cô.
Một bàn tay xinh đẹp, quả thực có thể dùng bạch ngọc để hình dung. Nếu đơn thuần đặt một khẩu súng Laze màu đen trong tay, vậy thì thật là phung phí của trời. Lâm Tâm mỹ nữ này quả không làm mọi người thất vọng, bàn tay như bạch ngọc, bạch ngọc được chế tác thành súng Laser, đúng là một sự kết hợp hoàn mỹ.
Lâm Tâm có chút kinh ngạc nhìn anh chàng đẹp trai, phong độ này.
Cô đã gặp qua rất nhiêu đàn ông, hơn nữa từng người đều rất đẹp trai, nhưng chưa từng có người đàn ông nào có khí chất như người đang đứng trước mặt nàng, cảm giác suy nghĩ không thấu làm trái tim Lâm Tâm rung động nhè nhẹ, tuy nhiên chỉ là một chút mà thôi.
Quả thật, sau khi xem xong tư liệu về Lâm Tâm. Cao Tiếu là người có tướng mạo đẹp trai nhất, xuất hiện trước mặt Lâm Tâm, ngoại trừ dáng dấp hơi thấp một chút ra, thì cơ bản được coi là hoàn mỹ.
Nhất là học theo nụ cười đểu của Thường Nhạc.
- Tôi là Cao Tiếu! Cao Tiêu nhìn người con gái xinh đẹp bị mình cản lại, sau khi đánh giá hoàn toàn về đối thủ, anh phát hiện đôi mắt sáng trong như nước của mỹ nữ kia đang nhìn chằm chằm mình. Lòng gã không tự chủ được, giọng điệu trở nên dịu dàng khác thường.
- Chiến tướng Điểm G - Cao Tiếu! Lâm Tâm ngạc nhiên một lúc, mình và Điểm G không có bất cứ liên quan gì, tại sao lại đến tìm mình?
- Muốn so tài bắn súng sao? Lâm Tâm lặng lẽ dừng mắt ở chỗ Cao Tiếu.
- Không phải! Cao Tiếu khẽ lắc đầu.
- Vậy thì mời anh ra khỏi đây, tôi không có hứng thú với đàn ông có vóc dáng thấp như anh. Lâm Tâm thoáng khẽ nhíu đôi lông mày cong cong, trong giọng điệu tràn ngập hơi thở lạnh băng.
- Củ chuối thật!
Mũi Cao Tiêu méo xệch, con quỷ nhỏ này, ưu điểm của mình thì cô ta không nói, hết lần này đến lần khác phải tự nói với bản thân rằng mình cao thế mà, đây không phải là xỉ nhục người khác hay sao?
- Tôi muốn ngươi đáp ứng một việc! Cao Tiếu nén nhịn nỗi buồn bực vào trong lòng, con mắt chăm chú nhìn Lâm Tâm.
- Nếu như tài bắn súng của anh hơn tôi thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.
Lâm Tâm thần sắc vẫn không hề thay đổi, nói trực tiếp.
- Được, nhưng tôi nghĩ nên sửa đổi một chút. Cao Tiếu cười kỳ quái.
- Sửa như thế nào? Trong mắt Lâm Tâm chợt lóe lên tia sáng bóng. Giọng điệu hỏi có hơi chút kinh ngạc.
- Tôi đứng cách xa 100m, sau đó cô bắt đầu nổ súng, nếu như khi tôi tiếp cận tầm mười thước mà tôi còn không ngã, thì cô sẽ thua, cô thấy như thế nào ? Cao Tiếu biết cái gì gọi là binh đi nước cờ hiểm, tốc độ của mình căn bản là vô hình, vì thế vui vẻ phóng khoáng mà nói.
Nghe xong lời Cao Tiêu nói, Lâm Tâm dường như đối diện nhìn gã bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, cho dù là một người bình thường, chỉ tầm hai mươi thước là đã có thể dễ dàng lấy mạng, huống hồ cô là Súng Thần, tên kia không ngờ lại như vậy, không thể tin nổi!
- Xem ra ngoài việc thân hình không cao ra, đầu óc còn có vấn đề. Lâm Tâm buột miệng.
- Tôi làm sao? Cô sợ rồi ư? Cao Tiếu thiếu chút nữa là nhảy ra đánh cho cô nàng một trận.
- Hy vọng, sau khi xuống địa ngục đừng oán trách tôi! Lâm Tâm không nói gì nữa, cô cho rằng nói chuyện với tên kia quả thật là vô nghĩa, súng trong tay cô như chính linh hồn của chính mình, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lộ ra răng nanh.
Cao Tiếu bước đi một mình, căn cứ vào dự đoán của mình, khoảng cách từ 100m đến một mét chỉ cần khoảng tầm 3 giây, dựa vào tốc độ súng Laser của đối phương ước chừng khoảng hai viên đạn trên giây, bản thân chỉ cần bảo vệ đầu là được. Cho nên gã phải duy trì di chuyển qua trái phải bốn lần trong một giây, tuyệt đối phải có tốc độ siêu việt.
Đó là cảnh tượng hư ảo, Lâm Tâm khẽ nhíu mày, đôi tay trắng nõn nà dường như cảm nhận sự rung đập của trái tim, nửa tim bên phải lệch sang bên trái.
Ngay khi Lâm Tâm cho rằng cái tên đáng ghét trước mặt mình kia nhất định sẽ ngã xuống, đúng lúc đó bàn tay cô bỗng căng cứng, như có một sức mạnh nào đó đoạt mất súng trong tay cô.
Cao Tiếu lẳng lặng đứng trước mặt Lâm Tâm.
Cao Tiếu gần như hoài nghi ánh mắt vừa nãy của mình, căn bản tốc độ của viên đạn kia nhanh khiến cơ thể không phản ứng kịp, nếu như mình không mặc chiếc khôi giáp mà Lão Đai chuẩn bị, mình chắc không có khả năng đứng chỗ này.
Lúc bắt đầu bản thân còn cảm nhận được quỹ đạo của viên đạn, nhưng tầm hai mươi mét viên đạn đã vượt ra khỏi quỹ đạo thông thường, may mắn là Lâm Tâm không bắn vào đầu mình nếu không Cao Tiếu thật sự sợ mình không né tránh kịp.
Nhưng mà Lâm Tâm so với Cao Tiêu càng sửng sốt, cô rõ ràng đã bắn trúng, nhưng gã lại như không có chuyện gì, căn cứ vào những tài liệu điều tra đến hiện tại thì không có quốc gia nghiên cứu ra quần áo chống đạn Laser cả.
Nhưng người kia vì sao lại không sao cả?
- Không cần dùng ánh mắt quái dị ấy để nhìn tôi đâu, dù nói thế nào thì tôi vẫn là anh chàng đẹp trai theo đúng tiêu chuẩn đấy. Cao Tiếu nhìn cô cười sảng khoái, nói chuyện cũng ít phải có ba phần trêu chọc.
- Anh làm thế nào thế? Lâm Tâm tò mò hỏi.
- Á, người đẹp trai quá cũng không có cách nào khác?
Cao Tiếu nhìn vẻ mặt Lâm Tâm càng nhìn càng cảm thấy thư thái, dường như rất thích thú.
Lâm Tâm bị Cao Tiếu nhìn khắp thân thể thấy không tự nhiên, đôi lông mày nhăn lại nói: - Nói điều kiện của anh đi!
- Điều kiện chính là tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi.
Cao Tiếu không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra một câu như vậy, may mắn Thường Nhạc không ở đây, nếu không thì đã dần cho gã một trận, đi làm nhiệm vụ kết quả lại trở thành tán gái, những chuyện như thế này chắc chỉ có tên này mới làm được.
Lâm Tâm sửng sốt, cô không ngờ Cao Tiếu lại nói những lời như vậy, sắc mặt giận dữ dần hiện lên khuôn mặt mỹ lệ, sớm biết như vậy, mình lúc đấy đã bắn thủng não gã rồi.
- Ai dà, phụ nữ đều là nói lời không giữ lời, Cao Tiếu này xem như đã nhìn thấu rồi! Nhìn thần sắc Lâm Tâm, Cao Tiếu không khỏi lắc đầu nuối tiếc.
- Ai nói tôi từ chối, tôi Tôi đồng ý! Lâm Tâm hung dữ trừng mắt liếc nhìn Cao Tiếu một cái, trong lòng thì thầm: - Nhóc, anh chết chắc rồi!
- Bởi vì cái gọi dưa hái xanh không ngọt, cô có thật lòng muốn làm người của tôi không? Cao Tiêu tôi cũng không phải loại tiểu nhân đê tiện đâu. Cao Tiêu nghe được câu trả lời của Lâm Tâm tinh thần chấn động, trong lòng vui mừng khôn xiết chỉ là bên ngoài vẫn tỏ vẻ trịnh trọng nói.
Trông mặt mũi gã, Lâm Tâm thật sự đánh cho gã một trận, - Ta đồng ý làm nữ nhân của ngươi, ngươi chớ nói nhảm nhiều như vậy
- Hì hì, người ta tướng mạo khôi ngô, ngoài kia còn bao nhiêu người đang tranh nhau muốn gả cho tôi kìa! Cao Tiếu hưng phấn xoa xoa tay, cười to đi về hướng Lâm Tâm.
- Lão Đại, Lão Đại kính mếm, Tiểu Bảo đấm lưng cho anh nha? Đương lúc Thường Nhạc nằm ở ghế Thái sư nghỉ ngơi, chờ đợi tin tức của Cao Tiếu và Huyết Hổ, thì Tiểu Bảo vẻ mặt tươi cười từ bên ngoài chạy vào.
- Mặt trời mọc từ hướng tây rồi hả?
Thường Nhạc vô cùng kinh ngạc, từ khi cái thẻ của cô bé bị mình mượn Tiểu Bảo luôn gọi mình là Thường Nhạc, sắc mặt cũng không tốt lắm, so với cái dạng hiện tại, dường như có sự khác biệt như trời và đất.
Cái gì có thể bù lại nỗi hận trong lòng Tiểu Bảo vậy?
- Hì hì, lão đại thấy thoải mái sao? Tiểu Bảo vừa đấm lưng cho Thường Nhạc vừa dùng âm thanh như đứa trẻ bú mẹ nói.
- Thoải mái!
Thường Nhạc vừa nói vừa quay đầu, nhìn Tiểu Bảo hoài nghi nói: - Nói cho lão đại biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Bảo ngẩn người, ngay lập tức oai phong lẫm liệt nói: - Lão đại, anh nói cái gì vậy, ở trong lòng Tiểu Bảo, lão đại mãi mãi là người thân nhất và tôn kính nhất, Tiểu Bảo giống như được anh nuôi dưỡng Anh đừng dùng ánh mắt này nhìn Tiểu Bảo được không, Tiểu Bảo dù sao cũng là tiểu thư khuê nữ, ngượng ngùng, mau quay đầu ra hướng khác.
Tiểu Bảo vừa nói vừa chủ động xoay đầu Thường Nhạc, nhẹ nhàng xoa bóp.
- Tiểu Bảo, đừng giày vò lão đại nữa, mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy trong lòng không yên, mắt nháy liên hồi.