Mục lục
Thiếu Gia Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Lôi Minh híp mắt nhìn tên thuộc hạ đang cung kính đứng trước mặt gãy, nói: - Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?

- Thiếu chủ, Thường Nhạc đã cứu Elise, tin rằng bước tiếp theo, Elise sẽ trở thành vật sưu tầm của hắn! Tên thủ hạ kia ngẩng đầu lên, nếu Thường Nhạc mà nhìn thấy khuôn mặt này, chắc chắn sẽ khiếp sợ.

Trước mắt tên thủ hạ kia lại hiện ra cảnhTên thủ hạ trước mắt này chính là gã đàn ông dâm loạn đêm đó, hơn nữa lúc đó gãy đã chết trong tay Thường Nhạc, vậy mà bây giờ gãy vẫn còn sống sờ sờ và đang đứng ở chỗ này.

Vẻ dâm loạn hoàn toàn biến mất, nhưng đôi đồng tử màu đen kia vẫn trống rỗng như vậy, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

Giữa chân mày của Tư Đồ Lôi Minh mơ hồ lộ ra một tia ngạo nghễ, khóe miệng lạnh lùng cong lên, thản nhiên nói: - Thường Nhạc, sưu tầm mĩ nữ là sở thích lớn nhất của mày, có điều nếu cất giữ một Xà nữ, không biết liệu mày nuốt có trôi không?

Đương nhiên, Tư Đồ Lôi Minh cũng hiểu rằng, nếu Elise chỉ một con rắn độc bình thường, thì chắc chắn không thể qua nổi trực giác kinh người của Thường Nhạc, nhưng về mặt tư liệu cá nhân, thân phận, tính cách của Elise thì hoàn toàn thuộc loại…

Trong lúc Tư Đồ Lôi Minh đang tính kế ám hại Thường Nhạc, Thường đại thiếu gia của chúng ta cũng đang quang minh chính đại mà đùa giỡn với vị hôn thê của Tư Đồ Lôi Minh, tay hắn vuốt ve bàn chân trắng nõn như ngọc của Arthur Tử Lan, trong miệng sợ hãi than một tiếng: - Thật không ngờ, một người phụ nữ xấu xí như vậy lại có được một đôi bàn chân xinh đẹp như thế.

- Rốt cuộc anh là ai?

Thân thể mềm mại của Arthur Tử Lan khẽ run lên, ngay cả khi cô thử giãy dụa cũng không có một chút hiệu quả nào.

Thường Nhạc vẫn không trả lời câu hỏi của cô, mà từ dưới chân tiếp tục chậm rãi sờ soạng lên phía trên, miệng cảm thán nói: - Bàn chân xinh đẹp động lòng người như vậy, đôi chân chắc chắn còn hấp dẫn hơn.
Vừa dứt lời chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng, sau khi thanh âm lanh lảnh vang lên, hai bắp đùi trắng như tuyết cảu Arthur Tử Lan đã lộ ra bên ngoài.

- Tôi là con gái của công tước Arthur, đệ nhất quý tộc của nước Anh, anh mau dừng tay lại. Tình thế cấp bách buộc Arthur Tử Lan phải nói ra thân phận của mình.

Đông tác của Thường Nhạc vẫn như nước chảy mây trôi, không hề có ý dừng lại, hắn tà ác cười nói: - Nếu cô là con gái của công tước Arthur, đệ nhất quý tộc của nước Anh thì tôi chính là Ngọc hoàng đại đế. Bảo bối, chúng ta tiếp tục thôi!

Arthur Tử Lan hoàn toàn choáng váng. Đùi cô bị một người đàn ông hoàn toàn xa lạ ôm trong tay, bản thân cô ngay cả chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Hai gã vệ sĩ bên cạnh đã bị Thần và Quang Minh quẳng lên xuống mặt đất.

Hai người bọn họ ở bên cạnh lẳng lặng thưởng thức kiệt tác của Thường đại thiếu gia.

- Xoạt!

Chiếc quần trên đùi tiếp tục bị xé rách lên phía trên, lộ ra chiếc quần lót in họa tiết phim hoạt hình.

Thường Nhạc cười “xì” một tiếng: - Chuột Mickey thật là đẹp nha!

Quang Minh và Thần lập tức xoay người, nhìn ra chỗ khác, nếu như báu vật xinh đẹp động lòng người này chẳng may được Thường đại thiếu gia cất giữ lại, về sau mà tính toán món nợ ngày hôm nay với bọn họ, chỉ sợ họ sẽ cháy túi mất thôi.

Arthur Tử Lan khóc nấc lên, tên ác ma này, lại…lại có thể cởi quần của cô giữa ban ngày ban mặt, còn….nhìn thấy chuột Mickey.

- Haizz. Cái quần này cũng nhỏ quá, mấy chỗ đều lộ ra hết rồi, nhìn này… Thường Nhạc trong lúc nói chuyện còn tà ác sờ tới sờ lui đùi cô.

- Anh, anh mau dừng tay lại!

Thường Nhạc bỗng nhiên hít sâu một hơi, mùi hương ngọt lành của cơ thể Arthur Tử Lan phía dưới mũi hắn giống như một loại thuốc hấp dẫn kích thích khứu giác của hắn.

Thường Nhạc đột nhiên buông tha cho bắp đùi của Arthur, tay trái ấn cái miệng nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay cảm nhận được đôi môi anh đào đang cong lên, gắt gao siết lại, cánh tay phải đang giữ lấy cô cũng đang hưởng thụ và cảm nhận thân thể mềm mại của Arthur Tử Lan.

Một tay ôm chặt thân thể trắng mịn động lòng người Arthur Tử Lan vào lòng, cảm giác đầu tiên của hắn là sự thỏa mãn và sức sống, thân thể của Arthur Tử Lan trong lòng hắn không ngừng giãy dụa, nhưng chỉ càng khiến hắn thêm hung bạo, hứng thú với việc bắt nạt một người yếu đuối như Arthur Tử Lan; cảm giác thứ hai đó là sự tinh tế, giống như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể thắt chặt thắt lưng của cô lại; cảm giác thứ ba là sự nóng bỏng, thân thể mềm mại giống như một cỗ máy phát ra những luồng khí nóng rực, sự nồng nhiệt của tuổi thanh xuân đã truyền thẳng vào cơ thể hắn, khiến tiểu đệ của hắn lập tức căng trướng, khó có thể nhẫn nhịn.

Tay phải của Thường Nhạc đè lên bộ ngực của cô, chỉ cảm nhận được hai nhũ hoa dưới tay hắn rõ ràng đã có biến hóa nhất định! - Ha ha, dậy thì thật tốt, một đôi bạch thỏ nhỏ** lại có thể biến thành như vậy, nhô thẳng lên dưới lớp áo như vậy thật khiến người ta muốn phạm tội!

Thường Nhạc còn dùng tay bóp lên phía dưới nhũ hoa của Arthur Tử Lan một cái, khiến cho Arthur Tử Lan bị đâm một cái, mẫm cảm kêu lên một tiếng “Ô!”.

Tay phải của Thường Nhạc chậm rãi lần xuống hai bắp đùi trắng nõn, sờ xuống phía dưới, lướt qua cái quần lót phim hoạt hình, sau đó giống như rắn độc mà chui tọt vào.

- Uhm!

Arthur Tử Lan cả người chấn động như gặp phải sét đánh, lần đầu tiên bị một gã đàn ông xa lạ đụng chạm vào thân thể lại sinh ra phản ứng mẫn cảm.
Thường Nhạc cảm thấy bắp đùi của cô vừa trơn lẳn lại vừa có tác tác dụng trong việc luyện tập vận động khỏe mạnh và rắn chắc của Arthur Tử Lan, tính đàn hồi vô cùng nhục cảm, hơn nữa bởi vì quá mẫn cảm mà không ngừng run lên.

Thường Nhạc càng đè mạnh xuống càng cảm thấy nhịp đập tuyệt vời của da thịt trẻ trung kia, tay hắn tiếp tục di chuyển lên trên, Arthur Tử Lan run rẩy toàn thân, khiến cho đàn ông thật sự cảm nhận được người mình đang xâm nhập không phải là một Arthur Tử Lan đáng thương mà là một Arthur Tử Lan thanh xuân mơn mởn hàng thật giá thật.

Sự sợ hãi mãnh liệt gần như khiến tri giác của cô trở nên mơ hồ.

Lúc này Arthur Tử Lan bởi vì hoảng hốt và sợ hãi mà đầu óc rối bời, thân thể không ngừng run lên, vốn dĩ là dung mạo hiếm có, bây giờ lại thêm vẻ kinh sợ và đáng thương.
Nhưng cái bộ dạng đáng yêu ** này lại có tác dụng xúc tác, khiến Thường Nhạc càng muốn “làm” cô hơn!

Bỗng nhiên, Thường Nhạc dừng động tác lại, cực kỳ đứng đắn nhìn Arthur Tử Lan hỏi: - Cô nói tôi là người tốt sao?

Arthur Tử Lan thật không ngờ rằng tên ác này có thể hỏi như vậy, cô không hề nghĩ ngợi vội vàng gật đầu nói: - Đúng vậy. Anh là người tốt.

Thường Nhạc tà ác cười: - Cô nói xem nếu tôi “làm” cô giữa ban ngày ban mặt, cô sẽ cảm thấy thế nào?
Arthur Tử Lan thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi, ở trong sân trường, giữa ban ngày lại bị một gã đàn ông cưỡng gian, việc này quả thật còn khó chịu hơn so với việc giết chết bản thân.

- Tôi cầu xin anh, chỉ cần tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh! Arthur Tử Lan rốt cuộc khuất phục, cô sợ người trước mắt này, sợ hắn sẽ thực sự làm cái chuyện kinh người kia.

Thường Nhạc nghiêng đầu, tà ác cười nói: - Nhưng cô có lấy gì ra để khiến tôi tin tưởng lời của cô đây?

Lúc này, Thường Nhạc bỗng nhiên nhớ tới đồng chí Cao Tiếu. Cái thằng cả ngày chỉ thích vác máy quay phim chạy khắp nơi, nếu như lúc này chụp cho cô nàng xấu xí này vài kiểu ảnh, tin rằng sẽ càng thú vị!
- Đại ca, chỗ em có cái di động kỹ thuật số, chi bằng anh chụp cho cô ấy mấy tấm ảnh, như vậy sẽ rất thú vị đấy! Trong lúc Thường Nhạc đang suy tư thì Quang Minh đã cười híp mắt và đưa điện thoại di động cho hắn.

- Haizz, có đứa em thông minh như vậy, làm đại ca như anhtao cũng thấy thật thoải mái! Thường Nhạc cảm thán một câu.

- Nào, để lộ ** ra, cười một cái, cà, đúng rồi…

- Phía dưới, để lộ ra một chút. Cà…

Thường Nhạc liên tiếp chụp vài tấm, phát hiện hiệu quả thực không tồi, hắn âm thầm tự hào. Xem ra mình có tư chất làm nhiếp ảnh gia!

Nhìn thứ đồ trong tay Thường Nhạc, Arthur Tử Lan hoàn toàn hết hy vọng.

Thường Nhạc đi tới trước mặt Arthur Tử Lan, cẩn thận giúp cô mặc quần áo, nghiêm túc nói: - Cô xem, ngoại trừ sờ vài cái, bảổn thiếu gia chẳng làm gì cả, cũng xem như là quân tử đi!

- Dừng tay, các người đang làm cái gì đấy!

Khi bàn tay của Thường Nhạc đang ma sát trước ngực Arthur Tử Lan, một thanh âm trong trẻo mà khiếp sợ đột ngột vang lên.
Thường Nhạc lười biếng ngẩng đầu lên, tiếp xúc với khuôn mặt của đối phương, thân thể hắn chấn động mạnh một cái.

Bất cứ người nào cũng có tai mắt mũi miệng, nhưng vì sao ngũ quan của cô lại khác biệt như thế? Một đôi mắt sáng ngời, trong vắt không chút tạp chất, cái mũi thẳng mà tinh tế, hai gò má ửng đỏ tự nhiên, còn có đôi môi mỏng màu hồng phấn như cánh hoa anh đào, từng bộ phận đều cho thấy vẻ đẹp trẻ trung, hồn nhiên và thanh khiết.

Những bộ phận xinh đẹp ấy phối hợp với nhau một cách hoàn mĩ, tất cả đều tự nhiên như vậy, lẽ thường là phải như vậy, chỉ cần một bộ phận nào xấu một chút hoặc lệch một chút, về tổng thể sẽ cảm giác hoàn toàn bất đồng. May mắn là Thượng đế lại đặc biệt chiếu cố vun đắp cho cô, bất luận là ai cũng không thể bắt chước được vẻ đẹp tự nhiên này.

Sự thuần khiết và vô tư dường như phát ra từ trong trái tim và từ sự hoạt bát hiện trên gương mặt. Đôi mắt của cô vô cùng linh động, một cái nhăn mày, một nục cười đều không hề giả tạo, thẳng thắn và tự nhiên, loại cảm giác trong sạch không vướng bụi trần này lại càng tô điểm cho vẻ dung mạo xinh đẹp của cô, khiến người ta có cảm giác khó có thể nhìn thẳng vào.

Thường Nhạc nhìn cô, không kìm được mà đỏ mặt…..Trời ạ, hắn là một cao thủ tán gái, vậy mà lại có một cô gái khiến hắn hoảng hốt giống như trở lại thời gian còn biết thẹn thùng và tim đập rộn ràng!

- Đại ca, có cần em thuận tiện chụp cho cô bé kia vài kiểu không? Quang Minh thấy Thường Nhạc có hứng thú với cô bé kia, gãy lập tức đưa ra ý kiến đó.

- Hừ, đại ca là loại người như vậy sao?
Thường Đại nghiêm chỉnh giáo huấn Quang Minh, và chủ động cởi áo khoác, khoác lên người Arthur Tử Lan, vẻ mặt thân thiết nói: - Này, mau mặc áo vào, coi chừng bị cảm lạnh!

Thiếu nữ thiên sứư ngây ngốc chăm chú nhìn toàn bộ cảnh này, cô nghi hoặc…Chẳng lẽ vừa rồi mình đã hiểu lầm? Người này không phải là sắc lang?

- Phối hợp một chút đi!

Thường Nhạc ra hiệu cho Arthur Tử Lan, trong lòng Arthur Tử Lan không ngờ lại nảy sinh một cảm giác chua xót, vừa rồi người này đối với cô thô bạo như vậy, vừa xé, vừa sờ, lại còn nhục mạ, uy hiếp, vậy mà bây giờ lại tỏ vẻ quân tử trước một cô gái khác.

Điều này khiến cho Arthur Tử Lan vô cùng bất mãn, cô dứt khoát ôm lấy cổ Thường Nhạc, hôn mạnh lên mặt Thường Nhạc một cái, dịu dàng nói: - Ông xã, em về nhà chờ anh trước, buổi tối nhớ về nhà chiều chuộng em nhé!

Thường Nhạc hoàn toàn ngây người ra, mình bị oan mà, cái gì cũng chưa ăn, ngược lại còn bị dính mùi khai như vậy, thật sự là chẳng ra làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK