- Ông nội, Thường Nhạc nhơ ông quá!
Chưa thấy người đã thấy tiếng, mặc du thấy đau đầu vơi thanh âm chọc thủng trời nay của Thường Nhạc nhưng Thường lão gia lại mỉm cười.
Co được đưa cháu như vậy không đáng tự hao hay sao? Thử hỏi co bao nhiêu người co thể chọc thủng bầu trời?
Thường Nhạc vừa mơi chuẩn bị ôm ông thật chặt thì động tác trên nửa người dừng lại, hắn phát hiện trong sảnh con co thêm một người, khuôn mặt lập tưc lộ vẻ nhu thuận:
- Ba nội!
Cũng không quản Công Tôn Thị co đồng y hay không đã nhao vao long người cười hì hì:
- Lâu lắm không gặp ba rồi, nhơ quá đi.
- Lơn bằng nay rồi, mau bỏ tay ra đi.
Công Tôn Thị bình thản noi nhưng trên mặt ba lại không che giấu được nụ cười, vì cái thằng hề nay ma việc tu hanh của mình mãi bị trì hoãn, hy vọng lần nay co thể nâng cao khả năng tự bảo vệ mình của hắn.
- Ba nội, lần nay ba trở về co phải vì cháu không?
Thường Nhạc nghĩ đến việc trươc kia đi theo Công Tôn Thị tu hanh, những ngay khổ cực ấy coi như mình đã chịu đủ rồi.
- Lần nay ba đưa cháu tơi chỗ tu luyện của Công Tôn gia tộc, nâng cao thực lực của cháu sau đo sẽ đưa cháu ra nươc ngoai.
Thường lão gia mỉm cười noi.
- Công Tôn gia tộc? Nơi đo không phải la không cho phep người ngoại tộc vao tu luyện hay sao?
Thường Nhạc một trận kinh ngạc.
- Trong thân thể cháu cũng co dong máu của Công Tôn gia tộc, Công Tôn gia đặc cách cho cháu đi vao.
Công Tôn Thị bình thản noi.
- Ha ha, co chuyện tốt như vậy, cháu sẽ đi...
Thường Nhạc bỗng nhiên cười vui vẻ, nghiêm trang nhìn Công Tôn Thị noi:
- Ba nội, chị họ Công Tôn Khả Nhân kia...
Lời Thường Nhạc con chưa noi hết đã bị Công Tôn Thị đánh về nguyên hình:
- Đây la lần thư hai ta nhắc nhở cháu, Khả Nhân la người co tiềm lực nhất Công Tôn gia, la hi vọng thừa kế cuối cung của dong họ, cháu tuyệt đối không được co chủ y gì vơi no.
- Ba nội nhìn con đường đường một bậc chính nhân quân tử, lam sao co thể chủ động đi trêu chọc chị họ Khả Nhân được chư? Con chỉ muốn cung chị liên lạc chut tình cảm, du sao chung con cũng la chị em họ ma.
Thường Nhạc vẻ mặt chính khí tỏ vẻ trong sạch.
Công Tôn Thị cũng co phần bất đắc dĩ, đây cũng la điều lam ba lo lắng nhất. Ở nơi tu luyện của Công Tôn gia, Công Tôn Khả Nhân đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, nếu thằng cháu nay đi vao vơi tâm địa gian giảo thì đung la lam người ta đau đầu.
- Thôi vậy, tất cả đều xem duyên phận vậy!
Công Tôn thị cũng hiểu tâm tính cháu mình, một cô gái xinh đẹp đặt trươc mặt ma no không tán tỉnh thì đung la co chuyện quỷ xuất hiện.
Đương nhiên, nếu Thường Nhạc thực sự đi quấy rối Công Tôn Khả Nhân thì cũng không hẳn không phải la cách tốt để ren luyện tâm tính của Công Tôn Khả Nhân.
Trươc khi đến chỗ của gia tộc Công Tôn, Thường Nhạc đặc biệt thu xếp tử tế cho Nô, sau đo mang theo Big Ben rồi đi cùng Công Tôn Thị.
- Ba nội, mọi người đều noi “tiểu ẩn ẩn như triều, đại ẩn ẩn như thế” sao Công Tôn gia lại tơi hơi hoang sơ hẻo lánh nay lam gì?
Đi mất một tuần đường nui, Thường Nhạc cảm thấy chân mình đều rộp lên rồi.
Đây không phải vấn đề chủ yếu, đi theo Công Tôn Thị mỗi ngay chỉ co thể man trời chiếu đất, không được ăn mặn, mỗi ngay chỉ ăn ít rau quả dại, Thường Nhạc thấy nhạt mồm nhạt miệng lắm rồi.
Big Ben lại cang thê thảm, rau dại không ăn, quả dại cũng chẳng gặp, bụng đoi rơi rụng rồi. Tất nhiên no cũng không dám oán giận, đến thiếu gia cũng la người không dám kháng nghị, thì Big Ben no con co thể ngốc đến mưc nao.
Big Ben chỉ co thể uỷ thác hy vọng lên người Thường Nhạc, phật con đã từng xẻo thịt nuôi ưng, Thường Nhạc thiếu da xẻo thịt nuôi cho một lần co thể sẽ trở thanh một câu chuyện tốt được mọi người ca tụng.
Công Tôn Thị hiểu rõ suy nghĩ trong long đưa cháu, ba chỉ vao một ngọn nui lơn đằng xa thản nhiên noi:
- Sắp tơi rồi.
Bụp...
Big Ben đáng thương sợ đến nỗi bụp đầu xuống đất, ở đây nui nối liền nui, nhìn qua co vẻ rất gần nhưng thực ra lại rất xa, bốn cái chân cho nay coi như được được giup đỡ rồi.
Đi liên tục hai ngay cuối cung cũng đến nơi phải đến.
- Chuối thật.
Khi Công Tôn gia tộc hiện lên trươc mắt mình, Thường Nhạc hít một luồng khí lạnh, một cung điện lơn hiện ra trươc mắt hoan toan được ghep từ các tảng đá.
Điều nay cần rất nhiều nhân lực va vật lực? Thường Nhạc luc nay mơi hiểu thực lực thần bí của Công Tôn gia tộc chỉ sợ la vượt xa sự tưởng tượng của người thường.
- Đi vao thôi!
Công Tôn Thị đi trươc dẫn đường, Thường Nhạc va con Big Ben lặng lẽ theo sau. Liên tiếp đi qua vai cánh cửa, Thường Nhạc âm thầm kinh ngạc, cung điện lơn như vậy sao không co lấy một người nao?
- Những người trẻ tuổi co tư cách phu hợp đều đã vao nơi tu luyện, những người khác đều đã gia nhập vao xã hội, nếu không co sự việc đặc biệt phát sinh thì nơi nay rất ít khi co người.
Công Tôn Thị thấy ánh mắt Thường Nhạc chuyển động liền thản nhiên giải thích.
- Ba nội, cháu đến đây Công Tôn gia nhiều ít cũng co nghi thưc chao đon chư?
Thường Nhạc nhỏ giọng noi thầm.
Công Tôn Thị net mặt cười lơ đãng:
- Được rồi, cháu cư đi về phía trươc đi, ta sẽ tơi nơi tu luyện, hãy nhơ kỹ, ở đo đều la những người trong Công Tôn gia tộc, nếu gặp kho khăn gì họ sẽ giup đỡ cháu.
- Cư đi vao không như vậy a? Ba nội, co bí kíp hay thần công gì không? Hay la tiên đan gì gì đo...
Thường Nhạc sửng sốt đáng thương nhìn Công Tôn Thị.
- Đi thôi!
Công Tôn Thị hơi đẩy nhẹ, thân hình Thường Nhạc không tự chủ được tiến về phía trươc.
- Ba nội, ba thật nhỏ mọn.
Thường Nhạc buồn bực rên rỉ.
- Không đung.
Bỗng nhiên luc đo sắc mặt Công Tôn Thị hơi biến đổi, ba nhìn tay mình thần sắc cổ quái noi:
- Chẳng lẽ no đã tu luyện đến Hiên Viên tâm pháp tầng bốn rồi sao? Lam sao co thể...
- Big Ben, mày noi xem nơi tu luyện phía trươc co phải la một căn phong mọi người ánh mắt nhìn nhau?
Thường Nhạc vừa đi vừa hỏi Big Ben.
Big Ben hop bụng trông chờ co chut thịt.
Ánh sáng phía trươc cang ngay cang sáng rực, Thường Nhạc rất mong chờ nhìn đến nơi tu luyện ra vô số cao thủ của Công Tôn Gia cuối cung la cái dạng gì, tốc độ của hắn bắt đầu nhanh hơn.
Trong nháy mắt, người đã tơi được nơi ánh sáng phát ra.
- Sac!
Nhìn thế giơi như hoa trươc mặt mình, Thường Nhạc được một trận kinh ngạc, không khí tinh thuần lam cho mình hô hấp rất thoải mái, bốn phía đều la những đóa hoa xinh đẹp, mau xanh đến ngut mắt, những đồng cỏ bát ngát vơi tiếng chim hot líu lo.
Hoan toan khác vơi nơi tu luyện khắc khổ thần bí trong tưởng tượng, “chẳng lẽ thông qua hun đuc tình cảm sâu đậm để tăng tu vi?” Thường Nhạc thầm nghĩ trong long, tình cảm trong long mình nếu cần hun đuc tiến hóa thì ít nhất phải cần đến trên trăm năm.
Cặp mắt Big Ben nhìn chằm chằm con chim trên cây không tha, hiển nhiên la no muốn ăn thịt chim.
Thường Nhạc âm thầm buồn bực tiếp tục đi thẳng về phía trươc, chỉ thấy trươc mặt hiện ra ba sơn động, trên đo phân lam “Tu Tâm”, “Tu Thần” “Tu Tinh”. Khi Thường Nhạc nhìn đến cái động thư ba “Tu Tinh” ánh mắt hắn hơi sáng ngời, thật la kinh điển.
Hậu cung của mình cần không ngừng gia tăng, tu tinh quả thực rất cần thiết, một khi tinh lực hao mon thì bầu trời của mình cũng sụp đổ. Nghĩ tơi đây Thường Nhạc vỗ đầu Big Ben nghiêm trang noi:
- Nhìn sắc mặt may như vậy nên đi tu tâm rồi.
Cũng không quan tâm Big Ben co đồng y hay không hắn đã một cươc đá no vao động Tu tâm, con Thường Nhạc tự mình hưng phấn tiến vao sơn động Tu tinh.
Vừa đi vao sơn động, một cỗ áp khí ập đến, so vơi không khí bên ngoai sơn động đung la một trời một vực, tim đập dường như cũng bị khống chế.
- Mẹ kiếp!
Bỗng nhiên Thường Nhạc cảm thấy dươi chân không co gì, thân hình rơi nhanh xuống dươi.
Hóa ra ngay dươi chân hắn đã co cạm bẫy, gần như ngay trong chơp mắt thân hình Thường Nhạc liên tục hương về phía trươc phong nhanh về phía trươc.
Nháy mắt, hắn cảm thấy một dong khí sắc ben nhao tơi đầu mình, dong khí con chưa tơi nắm tay Thường Nhạc đã mạnh mẽ công kích tơi.
Một sưc mạnh bá đạo lập tưc phá hủy dong khí biến mất vô ảnh, con chưa kịp thở, không gian bên trong đã lại tiếp tục xuất hiện vô số luồng khí sắc ben khác, không con cảm nhận được phương hương ma chỉ con một mảng đen tối.
Ầm.
Sưc mạnh đáng sợ mơi vừa tơi thân thể Thường Nhạc đột nhiên lắc mạnh, bươc chân không kìm nổi liên tục lui về sau.
Thường Nhạc con chưa kịp thở, dươi chân hắn đã biến hóa cực lơn, thổ địa trong sơn động như co linh hồn nhanh chong trum lấy hai chân hắn.
- Bộc phá!
Cảm thấy chính mình không thể dung sưc mạnh, Thường Nhạc lập tưc đem tất cả sưc mạnh dồn đến ban chân.
Phịch!
Một tiếng vang lơn từ chân Thường Nhạc khuếch tán ra xung quanh, ngay tại thời điểm đất dươi chân Thường Nhạc bị đánh ra thì liền sau đo lại xuất hiện rất nhiều bun đất dươi chân, con co linh tính hơn ban đầu, co sự kết dính hơn ban đầu.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Nội tâm Thường Nhạc không ngừng nhắc nhở mình, cang gặp phải tình huống như vậy lại cang cần đầu oc phải bình tĩnh, chỉ co tỉnh táo lại mơi co thể sinh tồn được.
Sau khi tâm dần bình tĩnh trở lại, Thường Nhạc cảm nhận được ở nơi cách mình khoảng ba thươc co một khối đất di chuyển cực ky mau lẹ, trong y thưc của hắn nhận thấy tốc độ di chuyển nay chưng tỏ khối đất cực mỏng, chỉ co vậy mơi co thể sinh ra tốc độ nhanh như vậy.
- Gio!
Thường Nhạc không do dự, đem tất cả khí lực dồn vao chân phải từ đo tản ra một sưc mạnh dũng mãnh.
Bum!
Thường Nhạc dung hết sưc lực cuối cung cũng đáp xuống nền đất vững chắc.
- Kia la vật gì?
Không khí bực bội bất an vờn quanh bốn phía thân hình Thường Nhạc, cả người hắn run rẩy ngẩng đầu liền nhìn thấy một vật gì đo đang lập loe sáng.
Khi nhận ra điểm sáng bắt đầu di chuyển, Thường Nhạc hít một hơi khí lạnh, thư kia không ngờ la ánh mắt động vật, tuy nghiên thời gian để hắn ngạc nhiên thán phục cũng không nhiều.
Động vật kia co tốc độ di chuyển quá nhanh, nhanh đến nỗi cơ bản không co cả thời gian phản ưng. Ngay sau đo, Thường Nhạc cảm giác trươc ngực nong lên, máu huyết đã chảy xuôi theo quần áo.
Vật kia đã di chuyển qua phía khác của Thường Nhạc. Sự đau đơn nong bỏng lam tinh thần Thường Nhạc hoan toan tập trung đến một điểm, hắn thế nao cũng không thể tưởng tượng được trên đời lại co một tốc độ khủng khiếp như vậy, bản thân mình ngoại trừ bị đánh căn bản cũng không co cách gì khác.
Xoẹt!
Rõ rang đã đề phong nhưng vẫn không thể tránh ne được sự tập kết của loaài động vật nay, Thường Nhạc hoan toan căm giận, vơi tốc độ như vậy ma cục diện cư diễn ra như vậy thì bản thân mình sẽ bị thư nay hanh hạ đến chết, rốt cuộc phải lam gì?