Khi nắm tay nặng nề đánh xuống, cả gian phòng đều rung động. Rossini cúi đầu, lẳng lặng đứng yên ở đó, cũng không dám thở mạnh.
- Rossini, ngay cả một người mà cậu cũng không bảo vệ được. Thật *** khốn kiếp.
Giáo Hoàng Giáo hội nước Pháp ánh mắt lạnh lùng nhìn Rossini nói.
Thân hình Rossini run lên, hồn phách của y thiếu chút nữa bị dọa nhảy ra ngoài. Trong ấn tượng của y, đừng nói Giáo Hoàng tức giận, ngay cả bực tức cơ bản cũng không có.
Giáo Hoàng từ xưa đến nay không phải người hay xúc động. Vì sao ông ta lại quan tâm tới chuyện của Mary như vậy? Lúc ấy Giáo Hoàng bảo y đi bảo vệ cho Mary, chỉ nói với y Mary là nhân vật rất quan trọng, nhất định phải bảo vệ tốt mà thôi.
- Đối phương là người như thế nào? Có yêu cầu gì?
Giáo Hoàng cố gắng bình tâm lại, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như vậy.
- Tạm thời chưa điều tra ra. Có điều hắn yêu cầu chúng ta dùng Thánh kiếm Hắc Ám để trao đổi.
Rossini nghĩ đến bộ dạng của Thường Nhạc, nghĩ đến công kích quỷ dị của hắn, thân hình y khẽ run lên.
- Thánh kiếm Hắc Ám?
Thần sắc Giáo Hoàng biến đổi. Nếu lúc trước Mary bị bắt chỉ là chuyện ngẫu nhiên, như vậy đối phương đối với Thánh kiếm Hắc Ám rõ ràng đã có âm mưu từ trước.
- Giáo Hoàng điện hạ, đã tra ra thân phận của bọn họ.
Lúc này một gã trung niên mặc đồ đỏ đi vào, chậm rãi nói.
Sắc mặt Giáo Hoàng hơi thay đổi, vui mừng nói:
- Nói đi, bọn chúng là ai?
- Gã đã đánh nhau với Rossini đúng là người đứng đầu Điểm G – Thường Nhạc. Bọn chúng đã mang tiểu thư Mary trở về tổng bộ Điểm G.
Người trung niên mặc đồ đỏ bình tĩnh nói.
- Thường Nhạc?
Giáo Hoàng nắm chặt tay, quyết đoán nói:
- Ta không quản các người dùng bất cứ thủ đoạn gì, tối nay nhất định phải cứu Mary khỏi tổng bộ Điểm G, nếu không các người mang đầu tới gặp ta.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Rossini và người trung niên mặc đồ đỏ cùng cung kính đáp.
————
Thân thể mềm mại của Tư Đồ San San khẽ run lên. Từ hôm qua, trái tim cô vẫn không thể an tĩnh.
- Thường Nhạc tối nay anh sẽ đến thật sao?
Trong đầu Tư Đồ San San bất giác xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn và tà mị, khuôn mặt kia cả đời cô cũng không thể quên.
Nơi này là phân bộ của Tân Long Nha. Hôm qua trong lòng cô cũng cảm giác không yên. Cô nói với anh trai, hôm nay có thể Thường Nhạc sẽ đến, Tư Đồ Lôi Minh không ngờ lại tin cô.
Sắc trời ngày càng ảm đạm, gió thổi phần phật, khiến cho người ta có một cảm giác tươi mát. Tư Đồ San San lại không thể cảm nhận được sự biến đổi.
Cô đứng trong sân, bỗng nhiên trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một tia nhợt nhạt, sầu muội nói:
- Thường Nhạc, có phải anh đã tới rồi không?
Thân hình mềm mại của Tư Đồ San San chậm rãi xoay người, trong bóng đêm xuất hiện một bóng hình. Thường Nhạc lẳng lặng đứng đó.
Ngay cả Thường Nhạc cũng không ngờ tới, hành động lần này của hắn vô cùng bí mật, nhưng khi cao thủ Đoeẻm G tiến vào phân bộ Tân Long Nha, khi Tư Đồ San San xoay người nhìn hắn, Thường Nhạc rốt cuộc hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thường đáng sợ nhất, đặc biệt là người phụ nữ khắc ghi một người đàn ông trong tim.
- Tại sao anh lại tới?
Trong đôi mắt trong veo Tư Đồ San San tràn đầy sự phức tạp, khi Thường Nhạc đối với cô như vậy, lúc đó cô chỉ muốn giết chết Thường Nhạc.
Nhưng lâu dần, sâu trong thâm tâm cô tất cả đều thay đổi, ngay cả Tư Đồ San San cũng không thể khẳng định rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
- Giữa Điểm G và Tân Long Nha vốn là đối nghịch, tôi tới đây cũng là chuyện đương nhiên.
Thường Nhạc khẽ hít một hơi, ánh mắt bất giác liếc nhìn xung quanh.
Tư Đồ San San ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thường Nhạc nói:
- Chẳng lẽ giữa mấy người không có khả năng hòa giải sao?
- Giữa Thường Nhạc và Thiếu chủ của chúng ta vĩnh viễn chỉ có một cách sinh tồn.
Giọng nói lanh lảnh như từ dưới địa ngục vang lên.
- Rốt cuộc đã tới.
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên. Một gã đẹp trai và phong độ, trẻ tuổi người Pháp xuất hiện trước mắt. Cả người đối phương tràn đầy hào quang, giống như nam thiên sứ từ trên trời giáng xuống.
Đương nhiên đó cũng không phải điều Thường Nhạc quan tâm. Cô gái áo trắng bên cạnh người Pháp trẻ tuổi kia mới là người Thường Nhạc quan tâm nhất.
- Cô là ai?
Đôi mắt Thường Nhạc chăm chú nhìn cô gái áo trắng. Trên người cô gái tràn đầy một loại hơi thở khiến cho Thường Nhạc cảm thấy rất quen thuộc, nên hắn theo bản năng dò hỏi.
- Thường Nhạc, một số người anh có thể đắc tội, nhưng lại có một số người không thể đắc tội. Tân Long Nha là đồng minh của chúng tôi, kẻ thù của Tân Long Nha tất nhiên cũng là kẻ thù của chúng tôi.
Ánh mắt cô gái áo trắng bình thản nhìn Thường Nhạc.
- Đồng minh?
Thường Nhạc châm chọc nói:
- Tôi lại muốn mở mang kiến thức một chút, đồng minh của Tân Long Nha rốt cuộc lợi hại đến đâu. Bảo Ngọc, em lên mở mang kiến thức một chút.
- Không thành vấn đề!
Cái Bảo Ngọc đợi chính là những lời này. Khi Thường Nhạc vừa dứt lời, thân hình mềm mại của Bảo Ngọc hơi biến ảo ra một góc quỷ dị.
Cả người giống như một cánh quạt, nhanh chóng xông về phía cô gái áo trắng.
- Hơi thở của Long tộc?
Cô gái áo trắng khẽ nhíu mày, thần sắc lộ ra vài phần kinh ngạc, chỉ thấy cô giơ bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn lên.
- Ầm!
Tiếng động trong trẻo vang lên, thân hình mềm mại của Bảo Ngọc lảo đảo lùi về phía sau.
Con ngươi Thường Nhạc co rút lại, một chiêu vừa rồi của cô gái áo trắng nhanh như chớp nhưng lại bị hắn nhìn thấy được đối phương dùng ngón tay.
Có điều ngón tay mảnh khảnh nhỏ bé kia lại có thể làm cho chiêu đá chân của Bảo Ngọc lùi lại, điều này cần bao nhiêu sức mạnh, bao nhiêu kĩ năng?
Độ mạnh của nhãn lực, sức mạnh kết hợp hoàn hảo nhất.
Thân hình Bảo Ngọc mới lùi lại phía sau lần đầu tiên, cô lại tiếp tục xông lên tấn công, tay cô vừa mới duỗi ra, liền xuất hiện tân long phiến.
Sức mạnh điên cuông tăng lên, xông thẳng về phía cô gái áo trắng.
- Ầm!
Cô gái áo trắng vẫn dùng ngón tay mảnh khảnh kia. Ngón tay thoạt nhìn mảnh khảnh dường như yếu đuối vô lực như khi tiếp xúc với Bảo Ngọc, cả người Bảo Ngọc bị đánh bay lên.
- Để em.
Thần sắc Đệ Nhị Mộng hơi biến đổi, thân hình mềm mại khẽ động, mắt thấy chuẩn bị tấn công nhưng lại bị Thường Nhạc cản lại.
- Mộng Nhi, vẫn là để anh đi.
Trong lòng Thường Nhạc rất rõ thân thủ của Đệ Nhị Mộng chỉ hơn Bảo Ngọc một chút nhưng có chênh lệch rất lớn với cô gái áo trắng.
- Thường Nhạc, nếu anh đủ thông minh thì hãy trực tiếp đầu hàng. Phải biết rằng thần chỉ của chị Như Ý là kiên cố đệ nhất thiên hạ, không gì có thể phá nổi.
Mắt thấy Thường Nhạc từng bước hướng về phía cô gái áo trắng, Tư Đồ San San không kìm được mà thốt lên.
Trong lòng Thường Nhạc hơi chấn động, “thần chỉ”. Bề ngoài thì Tư Đồ San San có vẻ đang uy hiếp, nhưng Thường Nhạc cũng đang âm thầm đánh giá. Thường Nhạc cẩn thận quan sát ngón tay của cô gái áo trắng.
Thường Nhạc cũng biết, vừa rồi đối với công kích của Bảo Ngọc, đối phương chỉ tùy ý phá vỡ tấn công của Bảo Ngọc, ngón tay kia quả thực đã đến trình độ đòi mạng.
Cô gái áo trắng như thoáng suy nghĩ, liếc nhìn Tư Đồ San San. Chính vào lúc này, Thường Nhạc rốt cuộc bắt đầu ra tay, động tác của hắn tuyệt đẹp, thậm chí có vài phần tương tự với động tác của cô gái áo trắng.
Ngón tay cũng mau chóng đánh về phía cô gái áo trắng.
Trong mắt cô gái áo trắng lộ ra vẻ kinh ngạc, cô cũng không chút do dự nghênh đón, chỉ thấy một luồng sáng lóe lên.
- Ầm!
Thường Nhạc cảm giác có một sức mạnh nghiêng trời lệch đất nghênh đón, thân hình hắn chấn động mạnh, cả người không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Cô gái áo trắng cũng không dừng lại, ngược lại ngón tay tinh tế của cô càng tấn công nhanh hơn, xuất hiện trước mặt Thường Nhạc chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Thường Nhạc hít khí lạnh, trên thế giới khi nào lại mọc thêm một người phụ nữ biến thái như vậy?
- Ầm!
Thường Nhạc thậm chí ngay cả cơ hội tránh né cũng không có. Hai ngón tay va chạm lẫn nhau, Thường Nhạc lại lui về phía sau.
- Rốt cuộc cô là ai?
Thường Nhạc miễn cưỡng ổn định lại bước chân, giọng điệu trở nên cổ quái.
- Anh vẫn chưa xứng được biết.
Cô gái áo trắng vẫn lạnh lùng như vậy.
Thần sắc trên mặt Thường Nhạc hoàn toàn biến đổi, thay vào đó là một loại trầm tĩnh. Một hơi thở màu đen dần dần vờn quanh thân thể Thường Nhạc, sau đó một hơi thở màu trắng cũng tuần hoàn vòng quanh, dường như trong cơ thể có thứ gì đó muốn đột phá ra ngoài.
Trong chớp mắt Thường Nhạc mở mắt, đương nhiên dù là ai cũng không cách nào nhìn thấy trong đôi mắt đen của Thường Nhạc lại xuất hiện một ánh sáng màu tím.
- Ma đồng!
Sắc mặt cô gái áo trắng bỗng nhiên thay đổi. Vẻ bình tĩnh lúc trước hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt chỉ thấy một cái bóng hư ảo cùng lúc tấn công về phía Thường Nhạc.
- Nhanh quá!
Thường Nhạc cả kinh, động tác của bóng dáng hư ảo kia vô cùng thuần thục hơn nữa rất mãnh liệt, lốc xoáy trước mặt còn chưa tới đã khiến người ta có ảo giác dường như mỗi bộ phận trong cơ thể đều có thể tấn công. Mặt đất bắt đầu rung lên bần bật, bóng dáng kia cũng ngày càng mờ ảo.
Thường Nhạc cũng không phải kẻ yếu, hắn cười một cách quỷ dị. Chỉ thấy hai tay của hắn hơi mở ra, xung quanh thân thể tràn đầy một loại hơi thở hắc ám quỷ dị, cả người thoạt nhìn giống tử thần bước ra từ bóng đêm.
Hai tay trước mặt xoay tròn thành một độ cong quỷ dị dường như đang tạo thành một vòng tròn, giống như đang hấp thụ cái gì đó, không khí cũng bắt đầu ngưng kết lại.
Hắn cảm giác hai loại sức mạnh trong cơ thể bắt đầu dung hòa, trong đó một loại là Hiên viên tâm pháp, một loại khác chính là sức mạnh sau khi hấp thụ Cổ và dung hợp với tâm pháp Hắc Ám.
Công kích của Thường Nhạc đã bắt đầu khiến cho hơi thở bốn phía ngày càng nặng nề, làm cho người ta hô hấp khó khăn, thần sắc của Như Ý cũng biến đổi.