Thường Nhạc nhìn lão đại của mình nước mắt lưng chòng, bộ dạng khí thế hừng hực khi nãy đã biến mất hoàn toàn, cái này gây cho người ta cảm giác vừa buồn cười vừa giận.
Vũ Dực mặc dù khóc nhưng bả vai không hề co giật, cũng không có tiếng khóc, ánh mắt sáng ngời của cô bé chuyển từ bốn tên thị vệ đó lên người Thường Nhạc.
Cô ý thức được thân phận lão đại của mình, bây giờ cô bò lồm cồm đứng dậy, phủi bụi ở mông đít, tức giận nói: - Chúng ta đi, mấy ngày nữa lại tới khiêu chiến tiếp.
- Được, tôi đồng ý.
Kỳ thực Thường Nhạc rất muốn xông vào cho bọn hung tợn này một trận nhưng phải luôn nhắc nhở mình, thân phận giả trang làm kẻ yếu dễ hơn so với người mạnh nhiều.
Nếu như mình có thể khiến cho bốn tên ngày ngã thế thì thân phận mình có thể bị bại lộ.
Vũ Dực không chú ý đến những điều đó, trong quan điểm của cô Thường Nhạc là tiểu đệ của mình, mình không thể đối phó thì Thường Nhạc càng không tính đến.
- Nói lại những lời đó một lần nữa xem nào. Thần sắc Lâm Phong thay đổi, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn sang tên bộ hạ.
- Lão đại Kerri bị bọn Bạch Vân bắt đi rồi.
Lâm Quân lau mồ hôi trên trán, khi hắn nhận được tin tức này cũng đồng thời bị kinh hãi, thế cục ZNV vốn là một miếng lớn, Mộ Dung Trường Thiên quy thuận Điểm G đúng là chuyện quá tốt.
Thế nhưng trong nháy mắt tình thế lại hoàn toàn thay đổi, sau khi Kerri bị bắt, Quang Minh rời khỏi ZNV, Lâm Phong đang phụ trách các bang phái ZNV, giang sơn ZNV vốn là cứ điểm của Điểm G trong nháy mắt đã bị đối phương thâu tóm hết.
Toàn bộ ZNV của Điểm G trước mắt chỉ còn mỗi địa bàn này, Tân Long Nha chiếm cứ bốn phần năm địa bàn, còn lại một phần năm là của Điểm G.
Ngón tay Lâm Phong lẳng lặng gõ trên mặt bàn.
Những bộ hạ đó của mình sau khi dùng thuốc cải tạo thực lực đều nâng lên rất nhiều, thế nhưng so với Tân Long Nha vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
- Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì. Ánh mắt Lâm Quân mong chờ nhìn về phía Lâm Phong, kể từ khi bọn họ quay trở về ZNV ngoại trừ chỉnh đốn nội bộ những bang phái ra, còn lại không có bất kỳ hành động lớn nào.
Toàn bộ những cao thủ bang phái đều hy vọng có cơ hội thể hiện nhưng vẫn luôn bị áp chế.
- Nhẫn.
Ngón tay Lâm Phong cuối cùng cũng dừng lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Nhẫn? Lâm Quân hơi sững sờ, hồ nghi nói: - Lão đại anh không nhầm chứ, chúng ta mà nhịn nữa thì toàn bộ ZNV sẽ bị bọn họ thâu tóm hết.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, thần sắc mang vài phần quỷ dị, nói: - Cậu nói thực lực bang phái ZNV chúng ta trong lòng bọn Tân Long Nha thế nào?
Lâm Quân ngẩn người nói: - Bang phái chúng ta trong lòng bọn họ vẫn khá yếu, nếu lần này bọn Bạch Vân tính kế không thể quên lão đại anh rồi.
Lâm Phong cười quỷ dị, đứng lên: - Quả thực người ZNV chúng ta, bọn họ căn bản không để mắt tới, thậm chí còn cho rằng chỉ cần phái hai gã cao thủ bất kỳ cũng có thể tiêu diệt được chúng ta.
Trong đầu Lâm Quân lóe lên một ý tưởng, không kìm nổi thốt lên: - Lão đại, em hiểu rồi.
Lâm Phong mỉm cười gian xảo: - Thời gian này chỉ cần bọn họ tấn công, chúng ta sẽ lùi về sau, đợi cho đến khi bọn họ tưởng là nắm chắc thắng lợi hoàn toàn rồi thì chúng ta sẽ giáng cho bọn họ một cái tát trời giáng.
- Vũ Dực, em có biết thế giới chúng ta lớn thế nào không? Thường Nhạc đi sau Vũ Dực, giả bộ như không có việc gì dò hỏi.
Vũ Dực sửng sốt lập tức thốt lên: - Rất lớn, rất lớn, thế giới này chính là vương triều Hắc Ám của chúng ta.
- Vậy em có nghe nói đến thế giới bên ngoài chưa? Ánh mắt Thường Nhạc cẩn thận dò xét thay đổi biến hóa Vũ Dực.
- Thế giới bên ngoài.
Vừa nghe thấy mấy chữ này, ánh mắt Vũ Dực hơi sáng lên, nói: - Em nghe nói thế giới bên ngoài rất đẹp nhưng chúng ta không thể ra ngoài được.
- Sao không thể ra được?
Thường Nhạc tinh thần hơi động một chút, không kìm nổi thốt lên.
Thần sắc Vũ Dực cổ quái nhìn Thường Nhạc chằm chằm, không hiểu nói: - Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua hay sao? Thánh Điện Hắc Ám chúng ta phân cách bởi áp lực của hồ và đất, muốn thoát ra ngoài chỉ còn cách duy nhất là tìm kiếm bộ đồ Hắc Ám.
Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ được xuất hiện thân hình mảnh khảnh đó, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ấy là ẩn nấp ở bên cạnh Sở Thiên Hùng.
Mục đích là vì chiếc Mũ giáp Hắc Ám của Sở Thiên Hùng, hơn nữa cũng nghe cao thủ vương triểu Hắc Ám nói qua áp lực trong hồ, bây giờ lại nghe Vũ Dực nói thế đích lực là có liên quan.
Lại liên tưởng đến lúc mình mới hạ xuống khởi động áo giáp Hắc Ám, loại hiện tượng cổ quái đó đương nhiên là do Khôi giáp Hắc Ám có quan hệ mật thiết với Thánh Điện Hắc Ám.
Thường Nhạc nhíu mày lại, hơi buồn rầu nói: - Nếu chúng ta không tìm thấy bộ đồ Hắc Ám thì vĩnh viễn không thể đi ra ngoài được à?
Vũ Dực có chút buồn bực lắc đầu nói: - Ai muốn đi ra ngoài mà không tìm được bộ đồ Hắc Ám thì rất khó, chúng ta ngoại trừ người có cấu tạo đặc biệt trong thánh điện ra thì những người khác đều không thể ra ngoài, đáng tiếc là em cũng không ra ngoài được.
Thường Nhạc ngân ra: - Cấu tạo thân thể đặc biệt à?
- Đương nhiên, ngoài cấu tạo thân thể đặc biệt ra trừ phi chúng ta có năng lực đủ đến võ sĩ thánh điện cấp sáu nếu không vĩnh viễn không có cách nào ra ngoài cả. Cánh tay Vũ Dực dựng lên, thần sắc có vài phần tiếc nuối nói.
- Lão đại, chẳng mấy chốc là có thể ra ngoài ngắm nhìn thế giới bên ngoài tươi đẹp đấy mà. Vẻ mặt Thường Nhạc sùng bái nói.
Vũ Dực nghe những lời này hơi nghi ngờ nói: - Làm sao em có thể ra ngoài được.
- Lão đại thử nghĩ một chút xem, dựa vào năng lực lão đại chắc chắn trước hai mươi tuổi có thể đạt tới võ sĩ thánh điện cấp sáu. Thường Nhạc nhanh chóng nịnh hót Vũ Dực.
Vũ Dực nghe thấy những lời này mắt cô bé sáng lên, vô cùng hưng phấn nói: - Đó là anh tinh mắt đấy, dựa vào năng lực của em chắc chắn có thể đạt tới cấp sáu.
Vẻ mặt Thường Nhạc sùng bái nói: - Lão đại, cấp sáu thì mạnh thế nào? Cái miệng nhỏ nhắn của Vũ Dực bĩu lên một cái, dổng lên nói: - Cấp sáu ngoài những trung đại vương trong Thánh Điện Hắc Ám ra, thì nhiều nhất chỉ có mười người đạt tới cảnh giới đó, nghe nói có thể dời non lấp bể, cụ thể lợi hại thế nào em cũng không hình dung ra được thế nhưng cha em cũng sắp đạt tới cấp sáu rồi.
- Có phải ai cũng đều muốn ra ngoài hay không? Thường Nhạc nghĩ đến mỗi ngươi trong Thánh Điện Hắc Ám đều có sức mạnh, tâm thần hắn khẽ nhúc nhích.
- Đó là điều đương nhiên, hơn nữa mỗi người trong Thánh Điện Hắc Ám đều đang rất nỗ lực, hơn nữa chúng ta đều tu luyện theo tâm pháp Thánh Điện Hắc Ám, hơn nữa hắc ám nhà em
Vũ Dực nói đến đây cô chợt phát hiện ra hình như mình nói hớ, thần sắc cổ quái nói: - Đó là tâm pháp hắc ám nhà em, là do cha em sửa đổi cho nên không thể truyền ra ngoài.
- Tâm pháp Hắc Ám.
Tâm thần Thường Nhạc hơi động, Vũ Dực nhỏ như vậy mà tu luyện được lợi hại như vậy có thể thấy được điểm lợi hại của tâm pháp Hắc Ám.
Mình đã nắm được khá rõ tình hình trong Thánh Điện Hắc Ám, chỉ cần có thể lừa được con nhóc trong trắng này, thế thì tất cả đều tuyệt vời như trong dự tính của mình.
Nghĩ đến đây thần sắc Thường Nhạc càng trở nên mờ ảo và cổ quái: - Ai.
- Tiểu đệ, làm sao thế? Cánh tay Vũ Dực dựng lên: - Ai bắt nạt anh thế, nói đi, em sẽ giúp anh đánh kẻ đó một trận.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu nói:
- Lão đại, tôi định làm một vụ làm ăn với lão đại.
- Làm gì, kinh doanh gì? Vũ Dực trong nháy mắt hưng phấn và tò mò.
- Lão đại, tôi có một cách có thể đưa lão đại ra ngoài tận hưởng một chút thế giới tươi đẹp bên ngoài, thế nào? Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Anh nói cái gì? Anh định dẫn em ra ngoài à?
Vũ Dực nghe thấy Thường Nhạc kinh ngạc, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong thế giới Hắc Ám vẫn luôn tuyên truyền thế giới bên ngoài rất đẹp, thế nhưng mình không có cách nào nhìn thấy được.
Mình cố gắng tu luyện đến thăng cấp Thánh Điện Hắc Ám để hy vọng có thể ra ngoài được, bây giờ nghe thấy những lời này của Thường Nhạc, cô bé không bị kích động mới là chuyện lạ.
- Theo như dự đoán của tôi, có thể đưa lão đại ra ngoài được. Thường Nhạc gật đầu khẳng định.
- Cách gì?
Vũ Dực vội vàng kéo áo Thường Nhạc không thể chờ được nói.
- Cái này Thường Nhạc chần chừ một chút nói: - Lão đại cái này phải tiêu tốn rất nhiều sức lực, nhưng bây giờ thực lực của tôi còn rất yếu, có thể dẫn thêm lão đại ra ngoài sợ là sẽ bị người khác ức hiếp.
- Anh yên tâm đi, chỉ cần ra ngoài được thì bản lão đại có thể bảo vệ anh được. Vũ Dực không cần nghĩ nói luôn.
- Lão đại, nếu tôi có thể mang lão đại ra được thì tâm pháp Hắc Ám có thể đưa cho tôi không? Thường Nhạc cuối cùng cũng thò cái đuôi cáo ra.
- Không có vấn đề gì. Vũ Dực căn bản không do dự gì, trong lòng cô bé chỉ cần có thể ra ngoài được thì chuyện gì cũng có thể đáp ứng, thế nhưng vẻ mặt vẫn hồ nghi nói: - Anh có cách gì đưa em ra ngoài thế? Nếu không em không thể đưa tâm pháp Hắc Ám cho anh đâu.
- Đó là điều đương nhiên.
Thường Nhạc vỗ ngực.
Nếu đổi là người khác đoán chừng đã phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của Thường Nhạc, thế nhưng đối thủ của Thường Nhạc lại đơn giản chỉ là một cô bé.
Một khát khao mãnh liệt được ra ngoài, cô bé Vũ Dực hưng phấn kéo tay Thường Nhạc: - Đi, chúng ta về nhà ta lấy tâm pháp Hắc Ám, sau đó anh dẫn em ra ngoài, ha ha, nhưng không nên lừa em, nếu không ra ngoài bản lão đại sẽ đánh chết anh.
- Đó là điều đương nhiên, ha ha, em dù sao cũng không nên nói với người khác, kỳ thực thân thể của tôi có cấu tạo đặc biệt, có thể dẫn theo một người khác ra được, bằng không tôi làm gì dám làm ăn với lão đại đâu. Trong lòng Thường Nhạc vui như hoa, nhưng ngoài miệng nói rất nghiêm túc.