Người Quang Minh nhanh chóng nhào tới. Trong sáu tên cao thủ kia có hai thằng chưa kịp phản ứng thì bị Quang Minh đánh cho ra ngoài tới tấp.
Bá Vương cũng nhanh như vậy, múa may nắm đấm. Khí thế vô cùng từ trong nắm đấm phát ra. Khí thế đó dường như một luồng khuynh đảo cả núi lớn.
Thường Nhạc sau khi hai người ra tay thì hắn cũng ra tay. Động tác Thường Nhạc so với hai người trước thì hiển nhiên tao nhã hơn hẳn. Người hắn biến ảo một dáng vẻ quỷ dị. Trực tiếp xuyên qua giữa hai cao thủ. Đợi sau khi hai cao thủ phản ứng lại, chất dịch lỏng màu đỏ từ đầu chúng chảy xuống.
Tao nhã nhất mà lại có tác dụng nhất. Nhìn đến chỗ bốn tên cao thủ bị Quang Minh và Bá Vương dồn cho tháo chạy. Thường Nhạc bất giác mỉm cười. Bá Vương lạnh lùng, Quang Minh điên cuồng, dường như lại có thể tổ hợp thành một đôi hoàn mỹ.
Tổ hợp bọn họ và tổ hợp giữa hai người Tả Thủ, Huyết Hổ. Còn tổ hợp giữa hai người Cổ Tư Văn, Cao Tiếu. Rốt cục tổ nào mới là mạnh nhất đây?
Đương nhiên, nếu lại tăng thêm Tiêu Tiêu và Lạc Vân, Kim Ngưu và Xử Nữ thì trò chơi sẽ lại càng hấp dẫn.
Sắc mặt Caton hoàn toàn biến đổi.
Mình vất vả lắm chiêu mộ được sáu cao thủ từ cha, khi gặp ba người hợp sức đánh, thì mỏng manh như tấm màng mỏng, vừa đâm đã hỏng.
Thần sắc gã đang không ngừng biến ảo.
- Caton, bây giờ chúng ta nên nói chuyện tử tế. Mắt Thường Nhạc híp lại một nửa, nơi khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.
Caton hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thường Nhạc. - Lần này coi như mày may mắn. Nhưng lần sau tao nhất định sẽ phải lấy mạng mày. Tao sẽ cho chúng mày biết đắc tội với Caton ta thì nhất định là một chuyện đau khổ.
Thường Nhạc nghiền ngẫm nhìn Caton, vẻ mặt giống như nhìn một thằng hèn hạ. Thường Nhạc đi về phía trước một bước, nắm đấm đánh mạnh ra.
Tạp Đốn bất ngờ, theo bản năng đỡ lấy.
- Bụp!
Caton lảo đảo lùi sau hai bước. Mà Thường Nhạc vẫn không dừng. Nắm đấm tiếp tục đánh tới tấp. - Bụp, bụp…
Người xem xung quanh há hốc mồm nhìn về sự biến hóa phía trước. Thường Nhạc dường như có sức mạnh vô cùng tận. Nắm đấm căn bản không dừng lại.
Mà Caton cố gắng dùng nắm đấm chống đỡ. Mỗi một lần chống đỡ thì người lùi sau hai bước. Máu từ miệng Caton chảy xuống, sắc mặt trở nên rất xấu.
Đây hoàn toàn là làm nhục đơn phương, không có bất kỳ kỹ xảo đáng nói nào.
- Mày dám giết tao!
Caton bỗng buông xuôi chống cự, gã dùng thần sắc ngạo nghễ thánh thức nhìn chằm chằm Thường Nhạc.
Thường Nhạc không nghĩ ngợi gì, một đấm đấm cho Caton bay ra ngoài. Hắn tà tà cười nói: - Giết mày? Ít nhất đợi bản thiếu gia chơi đủ rồi mới nói.
- Thường thiếu gia, Caton là con trai của cha cố Khải Đinh, đừng giết gã. Dường như nhìn ra ý định giết người trong thần sắc Thường Nhạc, Bá Vương không kìm được khuyên can nói.
- Con trai của cha cố Khải Đinh?
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng ngày càng nở rộ, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Caton, từng câu từng chữ nói: - Thế lại càng hay, tôi đang muốn nhổ một nhúm lông từ cha cố Khải Đinh đây.
Lời nói thô lỗ như vậy từ trong miệng Thường Nhạc nói ra, không có chỗ nào ê a. Như nước chảy mây trôi, Quang Minh hưng phấn gào lên.
Hai tên thanh niên trai tráng kia bị anh ta chơi cho gần chết.
Quang Minh nhún nhún vai, con ngươi hưng phấn đó từ từ trở về trạng thái bình thường. - Đã quá, đã quá. Thường thiếu gia, Caton cũng để cho em chơi nhé!
- Không được, quyền sử dụng lần đầu của Caton thuộc về anh.
Thường Nhạc đi về phía trước mặt Caton, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. - Cha mày là cha cố. Mày có phải là cảm thấy rất vĩ đại, rất quang vinh không?
Thân thể Caton không làm chủ được run lên một hồi, lập tức chấn tĩnh tinh thần nói: - Tao khuyên mày tốt nhất đừng tha cho tao. Nếu không mày đừng nghĩ lăn lộn ở Khải Đinh.
- Thế á? Tao sợ quá!
Nụ cười quỷ dị trên mặt Thường Nhạc ngày càng nở rộ. Bất ngờ giữa lúc đó, tay hắn khẽ cử động.
- Rắc rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến tai mỗi người rõ ràng.
Bá Vương hít ngược một hơi lạnh, Thường Nhạc bất ngờ bẻ gãy một chân sống sờ sờ của Caton.
Có lẽ vì động tác nhanh quá mà Caton không có cảm giác đau đớn. Vẫn mãi nhìn cho đến khi nhìn thấy chân mình rời ra, gã mới kêu la thê thảm.
- Kêu cái gì, mới một chân, tiếp tục!
Thường Nhạc vỗ vỗ vào mặt Caton, khiến gã cố gắng giữ trạng thái nửa tỉnh. Trong phút chốc, tay hắn lại vặn lại một góc độ quỷ dị.
- A!
Lần này, Caton rốt cuộc cũng phản ứng lại. Một cơn đau thấu tim truyền từ vai lên, mồ hôi, máu hoàn toàn dung hòa làm một.
Vai đã bị Thường Nhạc bẻ gãy.
Thường Nhạc nghi hoặc lắc lắc đầu, ánh mắt suy ngẫm nhìn Caton nói: - Nói cho tao biết, bây giờ còn hận tao không? Còn muốn làm kẻ thù của tao không?
Ánh mắt ác độc của Caton nhìn chằm chằm Thường Nhạc. - Khụ khụ! Máu phun mạnh ra. Lúc máu chuẩn bị bắn vào mặt Thường Nhạc thì tay Thường Nhạc lại cử động.
- A!
Toàn thân Tạp Đốn run lẩy bẩy. người đột nhiên hôn mê. Hóa ra Thường Nhạc dùng chân của Caton chắn máu, mà cái chân đã tuột ra khỏi sự khống chế của cơ thể.
Thường Nhạc phủi phủi tay, đứng dậy, cười hì hì nhìn cái tên thiếu ba chi trước mắt. Nghiêm trang nói: - Bản thiếu gia là người văn minh, mày hà tất cứ phải chặn bước đi của thiếu gia nhỉ? Mày chỉ cần không uy hiếp bản thiếu gia, mày sẽ sống rất tốt. Nếu mày không phải là kẻ thù của bản thiếu gia thì mày sẽ sống rất vui vẻ.
Bá Vương và Quang Minh nhìn nhau một cái, trong đầu cùng lúc mọc ra hai chữ: - Biến thái!
Thực sự, những người đứng xem xung quanh có một số không nhịn được nôn ra.
Tiểu quỷ đi đến trước mặt Caton. Thần sắc cổ quái nhìn Caton ngã nằm trên mặt đất. Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ của cô bé cử động.
- Rắc rắc!
Cái chân còn lại của Tạp Đốn cũng rụng rời ra khỏi cơ thể.
- Ai bảo dám ức hiếp anh trai tôi.
Tiểu quỷ nhấc vai Caton lên, thở hổn hển nói.
Bá Vương lau lau mồ hôi trên trán. Mới một thời gian ngắn mà tiểu quỷ đã trở thành Thường Nhạc thứ hai. Nếu thời gian kéo dài một chút thì…
Sáu tên đại hán kia đều nằm trên mặt đất. Trong lúc ánh mắt Thường Nhạc nhìn quét qua chúng. Bọn chúng sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Thường Nhạc bỗng nhiên tà tà cười. - Đi về nói cho cha cố biết. Bốn cái chân giò này là quà tặng của một người Trung Quốc đẹp trai tặng ông ta, hy vọng ông ta thích.
Nhìn bóng dáng thảm hại dần dần biến mất, Thường Nhạc vẫy tay. - Giải tán hết đi!
Những người xung quanh lập tức giải tán, nhưng trên mặt Bá Vương lộ ra vẻ lo lắng. - Một thằng Caton không tính gì. Nhưng cha cố thì không phải là người chúng ta có thể chống lại bây giờ.
- Cha cố lợi hại như vậy sao?
Tinh thần Thường Nhạc hơi động, thản nhiên mở miệng nói.
- Cha cố và Kỵ sỹ thần thánh là liên minh. Nghe nói bên mình cha cố nắm giữ một loại năng lượng thần bí, lại thêm khí thế của Thần Thánh nữa thì hiếm có địch thủ. Thần sắc Bá Vương bắt đầu biến đổi trở nên lo lắng.
- Mọi người đều là hai cái vai đỡ một cái đầu. Tôi nghĩ lại xem xem cha cố rốt cục lợi hại đến trình độ gì. Thường Nhạc tà tà mỉm cười.
Quang Minh bên cạnh nghe thấy mấy chữ Kỵ sĩ thần thánh này, sắc mặt anh ta hơi đổi, trở nên âm trầm nói: - Kỵ sĩ thần thánh là của em.
Bá Vương sửng sốt, hai tên này quá quồng vọng rồi, hay là giả vờ ngớ ngẩn?
Tiểu quỷ đi vào giữa hai người, vỗ vỗ cái tay nhỏ, hùng dũng oai vệ nói: - Caton ngu ngốc kia là của em.
- Hờ!
Quang Minh và Thường Nhạc cùng lúc gõ vào đầu tiểu quỷ một cái, con nha đầu thích chuộc lợi này.
- Thật ra cha của Caton, cha cố không phải là người đáng sợ nhất. Ánh mắt Bá Vương nhìn về phía xa xăm, bên trong tràn đầy sự hoang mang vô tận.
- Còn mạnh hơn cả cha cố?
Thường Nhạc ngẩn người, thực lực của Kỵ sĩ thần thánh biến thái như nào mình đã biết qua. Có thể nói so với mình chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Nếu xuất hiện một nhân vật hơn cả cha cố, biến thái hơn cả Kỵ sĩ thần thánh thì thật là một việc đau đầu.
- Đúng, ông ta chính là Kim, cha nuôi của Caton. Bá Vương rốt cuộc cũng nói ra điều lo lắng trong lòng, thần sắc bắt đầu biến đổi trở nên ảm đạm, ánh mắt không chủ ý nhìn về phía tiểu quỷ.
- Kim!
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra một nụ cười. Hắn không ngờ rằng, mình ở trong nước sau khi đánh với con gái bảo bối của Kim, thì ra nước ngoài lại đánh con nuôi của Kim. Mà còn lại là một trận đánh hết sức nghiêm trọng.
Xem ra Kim, mình coi như là đắc tội triệt để rồi.
Ánh mắt Bá Vương đăm đăm nhìn mặt Thường Nhạc, từng câu từng chữ nói: - Cậu sợ không?
- Sợ?
Thường Nhạc bỗng nhiên mỉm cười: - Trong từ điển của Thường Nhạc tôi căn bản không có từ sợ này.
Trong mắt Bá Vương bỗng hiện thoáng qua một vẻ dị dạng, mà Quang Minh cùng lúc lại cười hì hì nói: - Anh trai không sợ thì em còn sợ cái gì.
Thoáng dừng một lúc, Quang Minh tà ác nói: - Đợi gặp được Kim, chúng ta sẽ đâm vào cái mông ông ta.
- Mẹ nhà nó. Thực sự gặp được Kim, chúng ta phải nhanh chóng tránh trốn đi. Em làm như mạng mình dài lắm á! Thường Nhạc còn vẫn chưa có thể đạt đến trình độ chống chọi lại Kim.
Từ sau khi mình hấp thu lực lượng của Công Tôn Khả Nhân mà vẫn có một khoảng chênh lệch Công Tôn Liệt. Mà thực lực Kim lại cao hơn cao thủ thất thế Công Tôn Liệt. Mình đánh với Kim vậy rõ ràng là tự đi treo cổ còn hơn, sống thật vô nghĩa.
- Nếu là đối phó Kim, thì tính cho cả Hoa Phàm tôi một phần. Bá Vương bên cạnh giữ trạng thái im lặng từ từ mở miệng nói.
Ánh nắng chiếu xuống, tay của ba người áp chặt với nhau. Còn tiểu quỷ cũng không chịu thua phần, bàn tay nhỏ đè lên ba bàn tay lớn.
- Em đói rồi!
Tiểu quỷ xoa xoa bụng mình bỗng nhiên thở hổn hển nói.
Bá Vương bọn họ lúc này mới tỉnh ngộ lại. Vừa nãy là chuẩn bị ăn cơm, vội vàng đưa tiểu quỷ phóng tới căn tin.
- Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng anh hai lại thu được một tiểu đệ thực lực hùng hậu. Bá Vương vừa rời đi, Quang Minh lập tức cười hì hì nói.
- Nếu có thể đem Lộ Đức vào phòng, thế mới là việc đáng chúc mừng. Thường Nhạc cười tà tà, bỗng chuyển chủ đề nói: - Quay về chuẩn bị chu đáo một lúc, thứ hai tuần sau cùng đi với anh đến Anh một chuyến.
- Anh!
Con ngươi Quang Minh thu lại, chợt trở về bình thường. - Hờ hờ, không vấn đề. Chỉ cần không phải tìm Kim khiêu chiến, những việc khác đều dễ nói.
Chính trong lúc họ nói chuyện, xung quanh phố Aden đã loạn thành một mảnh. Huyết Hổ hiếu chiến, Kim Ti lạnh lùng, lại thêm một đám tinh anh của Công Tôn gia tộc thân thủ siêu phàm. Gần như đem những thế lực xung quanh lật ngược lại đít chổng lên trời.