- Cảm ơn!
Khóe miệng Mộ Dung Trường Thiên lộ ra nụ cười phóng khoáng, tự nhiên.
- Nếu mày tự sát thì điều kiện này tao sẽ không làm! Thường Nhạc nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Thiên, nghiêm túc nói.
- Mày!
Mộ Dung Trường Thiên sửng sốt, vẻ mặt mang theo vài phần kỳ quái.
Trước kia, chính mình không thể ngăn cản được Sở Thiên Hùng, nhưng Thường Nhạc lại không muốn thấy cái chết của Mộ Dung Trường Thiên, trong lòng Thường Nhạc, chỉ cần là nhân tài thì sẽ dùng.
Nhưng, điều kiện đầu tiên là người đó phải thay đổi tâm tính, hiện giờ, Mộ Dung Trường Thiên đã không còn là Mộ Dung Trường Thiên trước kia, sự kiêu ngạo và luôn luôn đối địch với Thường Nhạc đã biến mất.
Thường Nhạc cảm thấy Mộ Dung Trường Thiên là một nhân tài, một nhân tài không tồi, hắn thản nhiên cười nói: - Thực ra mà nói, mày cũng không tồi, cho nên tao hy vọng mày có thể theo tao tung hoành thiên hạ, như vậy, về sau nếu tao có gặp được người của gia tộc Mộ Dung, cũng nể tình mà nương tay, nhất là Mộ Dung Quỷ Linh, em gái mà mày quý nhất, cô ấy lúc nào cũng muốn giết tao, nếu mày ra đi như vậy, đối với mày và em gái đều không tốt. Mày xem tao nói có đúng không?
Mộ Dung Trường Thiên không nói gì mà trực tiếp đi tới trước mặt Thường Nhạc, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, rất giống với nụ cười vừa rồi của Thường Nhạc.
Hai tay gã khoanh trước ngực giống như đang hành lễ, Thường Nhạc cũng không biết ý nghĩa của nó, nhưng hắn hiểu rõ, một người chân chính khi quy hàng, tâm là cái quan trọng nhất.
Tất cả những cái khác đều là giả dối.
Kết quả như vậy, gần như không có ai nghĩ tới, ngay cả Lộ Đức đứng bên cạnh Thường Nhạc khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt cô cũng trở nên kỳ quái.
Dường như làm cho người khác nghĩ không ra, hơi mông lung, hơi mê người.
- Tên bại hoại này cũng có lúc làm việc tốt? Trong đầu Lộ Đức hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
- Em có phải đang nói xấu tôi không?
Ngay khi Lộ Đức đang nói thầm, đầu Thường Nhạc bỗng nhiên nghiêng qua, trên mặt lộ ra nụ cười tà.
Mặt Lộ Đức đỏ lên, cô hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc: - Người xấu. Mặc kệ anh!
Vẻ mặt Tiểu Bảo kỳ quái nhìn Lộ Đức và Thường Nhạc, hy vọng tìm ra được sơ hở trong đó. Nếu có thể tìm được, thì đây quả thực là đống tiền lớn.
Đáng tiếc, thoạt nhìn hai người này vô cùng thuần khiết, thật làm cho người khác chán nản.
- Chị Tiểu Bảo, em muốn nói chuyện với chị! Ngay lúc Tiểu Bảo đang buồn bực, Linh Nhi đi tới bên người cô, cẩn thận hỏi.
- Chuyện gì vậy?
Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, thần thái tựa như Columbus phát hiện ra đại lục mới, bộ dáng phá lệ mê người. Gần đây, dưới dự giật giây của Tiểu Bảo, Linh Nhi chính thức gia nhập hàng ngũ kiếm tiền của cô.
Đừng nhìn cái đầu Linh Nhi nhỏ như vậy, nhưng cô kiếm ra tiền cũng không hề ít hơn ai, nhất là có chiêu phong thần, lừa tiền khắp nơi, quả thực vô cùng đáng xấu hổ.
- Đêm qua, em nhìn thấy Lão Đại và một người phụ nữ ở cùng nhau! Linh Nhi cười hì hì nói.
- Phụ nữ nào?
Tinh thần Tiểu Bảo chấn động, trên mặt hiện lên nụ cười mê người, đối mắt xinh đẹp nháy nháy, nhìn chằm chằm mặt Linh Nhi.
- Cô gái ấy đến rất đúng giờ, rốt cục là ai ha ha, em cũng không biết. Linh Nhi ngượng ngùng sờ sờ đầu, khi trên mặt Tiểu Bảo lộ vẻ thất vọng, cô liền bổ sung thêm một câu:
- Tuy nhiên.
- Tuy nhiên cái gì?
Tinh thần Tiểu Bảo lập tức hoạt bát lên, cô hưng phấn nhìn Linh Nhi, thật giống một tiểu oán phụ.
- Tuy nhiên, cô gái kia rất đẹp, rất đẹp.
Linh Nhi nói tới đây, ghé sát miệng vào tai Tiểu Bảo, nhỏ giọng nói thầm: - Ví như xinh đẹp hơn chị Như Vân, gần như chị Lộ Đức, nhưng chị Lộ Đức đầy đặn hơn cô ta.
Tiểu Bảo hoàn toàn không còn gì để nói, Linh Nhi nói nhiều như vậy, đổi lại cái gì cũng không nói, con bé đáng chết này, thật sự là tức chết đi được.
- Vậy em bảo chị Lộ Đức và chị ai đẹp hơn?
Thanh âm Tiểu Bảo không khỏi lớn lên.
Ánh mắt bốn phía lập tức tập trung lại đó, nhất là Lộ Đức người bị nhắc tới tên, cô cảm thấy buồn bực, tại sao lại nhắc tới mình?
- Ha ha, ngực chị Lộ Đức lớn hơn chị, chị nói xem ai đẹp hơn? Linh Nhi cười hì hì nói.
- Bịch!
Lộ Đức xấu hổ thiếu chút muốn tìm lỗ chui xuống, cô bé đáng chết này, thực là quá ghê tởm, có cơ hội nhất định phải tiêu ít tiền chặn mồm cô lại.
Tiểu Bảo nhìn Lộ Đức, lại nhìn Như Vân một lúc, có chút buồn bực nói: - Khó trách anh Thường Nhạc thích các chị ấy mà không thích mình, hóa ra ngực các chị ấy đều lớn hơn của mình
Lần này, Tiểu Bảo còn chưa nói hết lời, miệng liền lập tức bị Lộ Đức chặn lại, bốn phía có tới mấy trăm người, nếu để cho cô nói tiếp, sau này mình làm sao còn mặt mũi nhìn người khác.
- Mỗi một ngôi sao rơi xuống đều đại biểu rằng có một ngôi sao khác sắp thay thế vị trí của nó, chói mắt nhất là ở phương Đông xa xôi kia, anh Thường Nhạc, anh chính là ngôi sao chói mắt nhất? Nam Cung Huân Y nhìn lên bầu trời rộng lớn, những ánh sao nhỏ điểm xuyết trên màn đêm xinh đẹp.
Giờ phút này, cô đang nhớ tới Thường Nhạc, nỗi nhớ mạnh mẽ như thủy triều, thiếu nữ hoài xuân, có người con gái nào lại không có xuân? Ít nhất tại thời khắc này, Nam Cung Huân Y xinh đẹp phát hiện tim mình đã hoàn toàn thuộc về Thường Nhạc.
Trong đầu Nam Cung Huân Y toàn bộ đều là điểm tốt của Thường Nhạc, cho dù hắn có vô cùng xấu xa, trong lòng cô hắn vẫn là người tốt.
Có người nói, con gái một khi gặp được tình yêu của mình sẽ lập tức trở thành người ngu ngốc nhất, kỳ thực, không phải cô gái ngu ngốc mà là tình cảm kia thực sự rất say lòng người.
Cho dù là người thông minh cũng sẽ biến thành ngu ngốc, người linh hoạt cũng biến thành trì trệ, mỗi người đều không thể nắm vững được phương hướng.
Một khi rơi vào biển tình, biện pháp duy nhất chính là hít sâu, hy vọng thời gian mình được ngâm trong lòng biển dài một chút. Có người nói, tình yêu là một loại độc, rõ ràng rơi lệ cũng không thể thay đổi được gì, trong lòng vô cùng mất mát, dù có ngừng thở cũng không muốn buông tay. Tình yêu là một loại độc, đã lựa chọn rồi thì không thể tiếp nhận cái khác, ngọt ngào cùng đắng cay, có hạnh phúc sẽ không còn cô độc.
Giấc mơ vô tình cứ như vậy chấm dứt, đã yêu người thật sâu sắc. Yêu là phải trả giá, nghĩ tới việc này thật đau lòng, trong sương mù thấy không rõ đôi mắt của người.
Tình yêu là một loại độc, rõ ràng rơi lệ cũng không thể thay đổi được gì, trong lòng vô cùng mất mát, dù có ngừng thở cũng không muốn buông tay.
Tiếng ca tao nhã, động lòng người phát ra từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nam Cung Huân Y, dường như đại biểu lòng con gái, đại biểu cho sự tưởng niệm sâu sắc.
Một giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt động lòng người của Nam Cung Huân Y rơi xuống, cô chậm rãi mở miệng nói: - Tên xấu xa, em nhất định sẽ giữ được tim của anh!
Thường Nhạc đương nhiên không biết Nam Cung Huân Y ở phương xa đang nghĩ tới mình, hắn bỗng nhiên hắt hơi một cái, sau đó buồn bực nói: - Bà nó, ai lại nguyền rủa mình vậy?
Sự việc Tam Giác Vàng xem như đã kết thúc hoàn mỹ, đương nhiên, đối với việc thiết lập Điểm G mà nói, Tam Giác Vàng đúng lúc trở thành tổng bộ của Điểm G.
Liễu Tùy Phong đánh giá Thường Nhạc rất cao, cũng thật vui mừng, ông gần như đem toàn bộ quyền lực trong tay mình giao cho Thường Nhạc. Đối với Liễu Tùy Phong mà nói, ông đối với kết quả mà Thường Nhạc đạt được còn vui mừng hơn nhiều so với những gì ông đạt được.
Thường Nhạc từ lúc giải quyết người đứng đầu xã hội đen phía Nam Sở Thiên Hùng đến thu phục Mộ Dung Trường Thiên, thời gian không dài, nhưng hiệu quả thu được lại rất rõ ràng.
Hơn nữa, Bắc Nam thống nhất, thế lực Điểm G chiếm được phát triển nhanh chóng, dựa theo đạo lý thông thường, Thường Nhạc hẳn là nên đi Pháp tiếp tục sự việc trước kia.
Nhưng Thường Nhạc vẫn không đi, cơ hội ngẫu nhiên lần này làm cho mình quay về Trung Quốc, sự việc cần giải quyết đều phải giải quyết triệt để.
Từ lúc bắt đầu tới sau này, tất cả đều phải triệt để, ở Trung Quốc, lời nói của Thường Nhạc chính là lời nói của Điểm G. Trên đời này, ngoại trừ bạn bè sẽ là kẻ thù, không có bất kỳ quan hệ nào khác.
Nhưng giữa xã hội đen phía Nam và phía Bắc, còn có một người đứng đầu Thiên Diện Hồ Ly, nghe nói lão ta rất lợi hại, chưa một ai được nhìn thấy bộ mặt thật của lão.
Đương nhiên, lão cũng rất giảo hoạt, trong khi xã hội đen hai bên Nam Bắc chiến tranh nhiều năm như vậy, lão vẫn có thể sống sót, không thể không bội phục thủ đoạn của lão.
Nếu như là người khác, có lẽ có thể tiếp tục phát triển, nhưng lão đụng phải Thường Nhạc, vì vậy sự phát triển của lão nhất định sẽ phải ngừng lại.
Thường Nhạc rất không thích tồn tại những nhân tố mất cân bằng, hơn nữa, nhân tố không ổn định này lại vô cùng lợi hại, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc ra một lỗ thủng lớn.
Việc Thường Nhạc muốn làm nhất hiện nay chính là trực tiếp tiêu diệt những nhân tố bất ổn khi chúng còn chưa kịp bùng nổ.
Đương nhiên, Thường Nhạc không ngốc mà trực tiếp chạy đến tổng bộ của đối phương để giết gã, dù sao việc đó cũng vô cùng mạo hiểm. Thường Nhạc vừa đọc "Hán Sở tranh hùng" vừa suy nghĩ đến việc diệt trừ Thiên Diện Hồ Ly.
Nói thật, hắn rất không thích nhân vật Lưu Bang, nhưng hắn cũng không thích Hạng Vũ, cho nên hắn quyết định diễn lại Hồng Môn Yến một lần nữa.
Hắn sẽ không học tập Hạng Vũ, nhưng không biết Thiên Diện Hồ Ly có học tập Lưu Bang hay không?
Nghĩ tới đây, Thường Nhạc không tự chủ được mỉm cười.
Những phương thức Thường Nhạc áp dụng rất đơn giản, trực tiếp phái vài tên thuộc hạ đắc lực, gửi một phong thư đến tổng bộ của Thiên Diện Hồ Ly, nội dung cũng rất đơn giản.
- Người đứng đầu điểm G rất nhớ ông, hy vọng được cùng ông nói chuyện phiếm! Phía dưới ký tên Thường Nhạc, đương nhiên, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, nói chuyện phiếm?
Móa, loại lời nói này, chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Nếu như là người khác viết ra, có lẽ Thiên Diện Hồ Ly nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp ném vào thùng rác. Nhưng đổi lại thành Thường Nhạc, người đứng đầu điểm G, lão không thể không xem, hơn nữa còn đọc đi đọc lại mấy lần.
- Lão Đại, anh cho rằng lão ta có tới không? Cao Tiếu vô cùng nghi ngờ hành động của Thường Nhạc, loại việc cáo chúc tết gà này, người mù đều có thể nhìn ra.