Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về, Diêu San ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu, hai tay căng thẳng đan vào nhau, quay đầu lại mở miệng mấy lần, nhưng đều không nói gì.

"Sao, nhìn chồng mình thảm hại như thế đau lòng rồi à?"

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa cười hỏi.

"Không phải!"

Diêu San vội vàng lắc đầu: "Tôi hận người đó đến tận xương tủy. Hắn càng đau khổ, tôi càng vui, nhưng ... Tôi lo chuyện lớn như vậy, phía sau sẽ có rất nhiều phiền phức".

"Đừng lo, không những sẽ không có phiền phức, mà tôi hứa rằng hắn sẽ không bao giờ đến quấy rối cô nữa".

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Cô có biết vì sao lúc này hắn ký rồi mà tôi vẫn phế tay hắn không?"

Diêu San lắc đầu nghi ngờ.

Diệp Vĩnh Khang nói: "Thứ nhất, loại rác rưởi này đã làm rất nhiều chuyện không bằng súc vật, phế hai tay hắn chính là cái giá hắn phải trả".

"Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, có một loại người vốn dĩ rất xấu, nếu giẫm lên hắn mà không giẫm chết thì hắn vẫn sẽ làm việc ác".

"Vừa rồi tính cách của tên đó khá cực đoan, sau này rất dễ làm ra chuyện cực đoan với cô, cho nên phế hai tay của hắn đi để sau này nếu có muốn hắn cũng không thể cực đoan với cô nữa".

Diêu San ngây người nhìn góc nghiêng của người đàn ông trước mặt cô.

Người đàn ông này dường như càng ngày càng trở nên bí ẩn trong lòng cô, tâm tư kín đáo, nhìn xa trông rộng, ra tay lại quả quyết tàn nhẫn.

Tàn nhẫn đến mức làm người khác lạnh gáy, nhưng khi cười, lại trông hết sức vô hại.

Đây là kiểu đàn ông gì vậy?

"Đến rồi, cô tự mình đi lên đi. Đừng vận động mạnh chân cô mấy ngày này. Về sau bắt đầu sống cho tốt nhé".

Diệp Vĩnh Khang đậu xe ở cổng tiểu khu nơi Diêu San ở, quay đầu cười.

"Vâng, anh Diệp, tôi sẽ không nói lời cảm ơn với anh nữa. Anh đã giúp tôi nhiều như vậy, chắc cả đời này tôi sẽ không đền đáp được mất".

Diêu San nói với vẻ tội lỗi.

Diệp Vĩnh Khang cười sởi lởi: "Tiện tay thôi, đừng bận tâm, hơn nữa trước đây cô cũng đã giúp đỡ vợ con tôi rất nhiều. Đây là việc tôi nên làm mà".

Diêu San xuống xe, không lập tức lên lầu, thay vào đó, cô ấy đứng ở ven đường nhìn xe của Diệp Vĩnh Khang chạy xa dần.

Nếu trước đây mình không giúp mẹ con Tiểu Trân, thì hôm nay anh ấy có giúp mình không?

Đây rốt cuộc là kiểu đàn ông gì vậy?

Lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng chả để tâm chuyện này, lái xe đến công ty của Hạ Huyền Trúc, mang theo một hộp bánh ngọt đã đóng gói đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.

Bữa trà chiều hôm nay ăn rất ngon, vì vậy suy nghĩ đầu tiên của Diệp Vĩnh Khang là gói một ít đem về cho vợ yêu nếm thử.

"Vợ yêu, xem anh mang đến cho em cái gì này".

Diệp Vĩnh Khang mang theo hộp bánh ngọt, cười tươi mở cửa bước vào.

Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy Hạ Huyền Trúc yếu ớt ngồi sụp trên ghế, vẻ mặt rất khó coi.

"Em sao vậy, khó chịu ở đâu à?"

Diệp Vĩnh Khang lo lắng nhanh chóng đưa tay sờ lên trán Hạ Huyền Trúc.

"Chồng".

Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, nước mắt của cô liền chảy xuống, chỉ có ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cô mới có thể trút bỏ cảm xúc của mình.

"Làm sao vậy, ai ăn hiếp em à, không vội, từ từ nói".

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng giúp Hạ Huyền Trúc lau nước mắt.

"Công ty lại xảy ra chuyện rồi".

Trong lòng rưng rưng, Hạ Huyền Trúc kể cho Diệp Vĩnh Khang nghe chuyện vừa rồi.

"Thật kỳ quái, không có ân oán gì tại sao đột nhiên muốn cấm vận công ty của em chứ?"

Diệp Vĩnh Khang nghe xong vẫn không khỏi sửng sốt, chuyện này xem ra còn nghiêm trọng hơn vụ mấy tên lưu manh đến công trường quấy rối nhiều.

Nhưng anh thực sự không thể hiểu được, vợ anh chưa từng có ác ý với người khác, kiểu này là đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào rồi?

Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Em không biết, nhưng hôm nay có một cô gái rất lạ đến văn phòng và muốn mua lại công ty với giá một triệu".

"Em nghĩ là bệnh nhân tâm thần nên đã đuổi ra ngoài, em đang tự hỏi liệu có phải do cô ta không".

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Cô gái lạ? Cô ta trông như thế nào?"

Hạ Huyền Trúc suy nghĩ một chút, sau đó miêu tả lại đại khái đặc điểm của cô gái đó.

Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một hồi, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hạ Huyền Trúc, cười nói: "Em đừng buồn, không phải còn có anh ở đây sao, yên tâm, anh sẽ giúp em xử lý mọi chuyện".

Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng lắc đầu thở dài: "Vĩnh Khang, em biết anh là người có năng lực, nhưng chuyện lần này không tầm thường đâu". Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

"Trong khoảng thời gian ngắn, có thể làm cho toàn bộ các công ty vật liệu xây dựng Giang Bắc cùng hợp sức cấm vận em, lai lịch và thực lực của người này hẳn là vô cùng thâm sâu, cho nên…"

"Cho nên chồng em phải gặp chúng xem lũ nhãi nhép nào lại lao đầu vào chỗ chết như vậy".

Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Huyền Trúc cười nói: "Như này đi, chúng ta cược đi, trước khi trời tối, anh sẽ khiến mấy nhà cung cấp vật liệu xây dựng chủ động đến đây, cầu xin em hợp tác với họ".

"Nếu anh thua, anh sẽ làm việc nhà trong một tháng. Nếu anh thắng ... he he... Em phải đồng ý với anh chuyện mà anh muốn đó".

Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa, đưa một ngón tay lên môi của Hạ Huyền Trúc xoa nhẹ.

Hạ Huyền Trúc đỏ mặt, nhanh chóng gạt tay anh ra: "Kinh quá đi, anh cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện kỳ quái không".

"Vậy em có cược không".

"Cược thì cược".

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Nhưng anh đừng có mà làm loạn lên đó, chỉ cần cố gắng hết sức là được, đừng mạo hiểm".

Diệp Vĩnh Khang gật gật đầu, cười nói: "Đừng lo, tối nay anh vẫn còn đang chờ chuyện em đồng ý với anh đấy".

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền cười, xoay người đi về phía cửa.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, Hạ Huyền Trúc thở dài, ánh mắt đầy bất lực và tuyệt vọng.

Kỳ thật cô nghĩ Diệp Vĩnh Khang chả thể nào xử lý được chuyện này, không phải cô không tin tưởng Diệp Vĩnh Khang, cô cũng biết chồng cô là một người rất có thực lực.

Tuy nhiên, dù sao thì anh cũng không phải là người trong giới này. Có lẽ anh vẫn chưa hiểu được độ sâu của nước trong giới này, và việc có thể huy động toàn bộ doanh nghiệp vật liệu xây dựng ở Giang Bắc cùng một lúc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có ý nghĩa gì.

"Thư ký Ngô, cô lập tức viết đơn xin từ bỏ dự án khu công nghiệp rồi đưa đến văn phòng tôi".

Khi Hạ Huyền Trúc nói câu này qua điện thoại, không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng cô.

Theo tình hình hiện tại, dự án khu công nghiệp chắc chắn không thể nào hoàn thành được.

Tốt hơn hết là viết đơn từ bỏ trước, nhưng điều này đồng nghĩa với việc vi phạm hợp đồng, không chỉ phải trả một số tiền đền bù lớn mà uy tín của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng đáng kể.

Nói một cách đơn giản, điều này có nghĩa là công ty xây dựng Huyền Trúc sắp phá sản.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã đi xuống lầu và gửi một tin nhắn cho Trần Tiểu Túy.

Trong vòng hai phút, Lưu Đại Hải đã gọi điện tới.

"Anh Diệp, Tiểu Túy vừa mới kể cho tôi nghe về chuyện của anh rồi. Cô ấy là một nhà sản xuất đồ trang sức. Cô ấy không biết nhiều lắm về giới xây dựng, vì vậy đã bảo tôi gọi lại cho anh".

Lưu Đại Hải nói qua điện thoại, với chất giọng vô cùng tôn kính, sau khi trải qua một số việc, ông ta đã một lòng một dạ với Diệp Vĩnh Khang rồi.

"Được, anh nói đi".

Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe ngồi vào.

Lưu Đại Hải nói qua điện thoại: "Anh Diệp, anh bây giờ ở đâu, không bằng tôi qua đó nói chuyện thì sẽ rõ ràng hơn".

Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói cho Lưu Đại Hải vị trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK