Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, Lưu Đại Hải vã mồ hôi chạy tới.

“Anh Diệp, xin lỗi, tôi bị tắc đường”.

“Không vội, uống nước trước đã”.

Diệp Vĩnh Khang kéo cửa xe, để Lưu Đại Hải ngồi vào trong, đưa một chai nước khoáng cho ông ta.

“Cám ơn anh Diệp!”

Lưu Đại Hải mở nắp ra, uống ừng ực hai ngụm rồi nói: “Chuyện này tôi đã điều tra rồi. Cô gái mặc váy học sinh mà anh miêu tả đó, tôi đã hỏi rất nhiều người đều không biết rằng ở Giang Bắc có một nhân vật như vậy”.

“Nhưng bên phía ngành xây dựng này thì tôi biết khá rõ. Có không dưới một trăm đại lý vật liệu xây dựng ở Giang Bắc, người thế nào cũng có hết”.

“Tuy nhiên trong số những nhà cung cấp vật liệu xây dựng này, có một người tên là Lý Bồi Hùng là có thực lực mạnh nhất. Hàng trăm nhà cung cấp vật liệu ở Giang Bắc đều phải nhìn mặt ông ta mà sống”.

“Vì vậy có năng lực điều động toàn bộ giới cung cấp vật liệu Giang Bắc thì chỉ có người này mà thôi”.

Vốn dĩ Lưu Đại Hải phát triển từ ngành bất động sản, vì vậy cũng hiểu khá rõ về ngành xây dựng.

“Lý Bội Hùng?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm: “Bây giờ ông ta ở đâu?”

Lưu Đại Hải liếc nhìn đồng hồ, trả lời: “Giờ này chắc ông ta đang ở công ty, công ty của ông ta ở phía bên đường Nam An.

Brừm!

Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền nổ ga, phóng xe về phía trước.

“Anh Diệp, chúng ta đi đâu vậy?”

Lưu Đại Hải bối rối hỏi trong khi thắt dây an toàn.

“Đi tìm Lý Bồi Hùng tính sổ”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

“Hả?”

Lưu Đại Hải ngạc nhiên, vội vàng nói: “Anh Diệp, người tên Lý Bồi Hùng này, mặc dù là một doanh nhân đích thực, nhưng thực lực rất mạnh, thủ đoạn cũng khá gian xảo, chúng ta không chuẩn bị gì mà đã qua đó rồi à?”

“Nếu như ông không muốn đi thì có thể xuống xe ngay bây giờ”.

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nói.

“Không, không, không. Tôi chỉ nói như vậy thôi. Anh Diệp bảo gì thì tôi sẽ làm nấy!”

Lưu Đại Hải vội vàng nói.

Một lúc sau, xe chạy tới dưới tầng tòa công ty của Lý Bồi Hùng.

“Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Bảo vệ vội vàng tiến lên hỏi.

Lưu Đại Hải thò đầu ra khỏi cửa xe: “Tôi là Lưu Đại Hải, sếp Lý của các cậu có ở trong công ty không?”

“Là sếp Lưu ạ, chào ông, sếp Lý đang ở trong văn phòng ạ?”

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Lưu Đại Hải, nhanh chóng giúp mở cửa xe.

Nhưng nhân viên bảo vệ này rất nhanh đã ngạc nhiên phát hiện. Lưu Đại Hải sau khi xuống xe, vội vàng đi sang chỗ ghế chính rồi khom lưng cúi người, cung kính mở cửa xe ra.

Sau đó, một thanh niên trẻ tuổi với diện mạo bình thường, ăn mặc rất giản dị bước xuống xe. Nhưng Lưu Đại Hải này giống như một tên đàn em đi theo phía sau anh.

Nhân viên bảo vệ thấy khó hiểu vô cùng. Lưu Đại Hải rất nổi tiếng trong ngành xây dựng, sao lại có thể tỏ ra cung kính với một người trông có vẻ ngoài bình thường như vậy?

Vì có Lưu Đại Hải ở bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang thuận lợi tới được văn phòng chủ tịch.

Khi đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên có nhiều râu, đeo một cặp kính vàng, ngồi trước một chiếc bàn siêu lớn bằng gỗ gụ, đang lật xem một đống tài liệu.

“Sếp Lưu, sao ông lại đến đây, mau ngồi xuống đi!”

Lý Bồi Hùng nhìn thấy Lưu Đại Hải bước vào, nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi, còn đích thân pha một tách trà.

“Sếp Lưu, ông tìm tôi có việc gì thế?”

Lý Bồi Hùng cười hỏi, ông ta là nhà cung cấp vật liệu lớn nhất ở Giang Bắc, thường ngày đương nhiên cũng giao tiếp không ít với Lưu Đại Hải.

Lưu Đại Hải quay đầu liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh, thấy Diệp Vĩnh Khang không bày tỏ thái độ gì mới quay sang nhìn Lý Bồi Hùng, nói: “Sếp Lý, ông có biết công ty xây dựng Huyền Trúc không?”

“Xây dựng Huyền Trúc?”

Lý Bồi Hùng gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là biết, một công ty nhỏ vừa mới thành lập không lâu, nhưng mà sắp phá sản rồi. Bởi vì tôi đã ra lệnh, toàn bộ giới cung cấp vật liệu Giang Bắc đã cho công ty này vào danh sách đen rồi”.

Lưu Đại Hùng lại hỏi: “Sếp Lý, ông có thù oán gì với công ty xây dựng Huyền Trúc sao?’

“Không có”.

Lý Bồi Hùng mỉm cười: “Tôi chỉ là được người khác nhờ vả giao phó thôi, sao thế, sếp Lưu đến đây là vì chuyện này ư?”

Lưu Đại Hải gật đầu, nhìn đối phương nói: “Sếp Lý, chuyện này ông có thể nể mặt tôi được không, dở bỏ lệnh cấm đi, người phụ trách của công ty xây dựng Huyền Trúc là một người bạn đặc biệt của tôi”.

Lý Bồi Hùng sửng sốt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói: “Sếp Lưu, nếu như là chuyện khác, chỉ cần một câu của ông, tôi nhất định sẽ làm theo”.

“Chỉ là chuyện này tôi thật sự không thể giúp ông được, bởi vì tôi đã đồng ý với người ta rồi, không thể nuốt lời được đúng không?”

Vẻ mặt của Lưu Đại Hải đột nhiên sầm xuống: “Sếp Lý, nói thật cho ông biết, quan hệ của tôi với xây dựng Huyền Trúc rất đặc biệt”.

“Vì vậy tôi thành tâm nhờ ông cho tôi chút mặt mũi. Ông cũng biết đấy, gần đây tôi có hai bất động sản cần phát triển, đến lúc đó chúng ta lại cần hợp tác”.

Lý Bồi Hùng siết nhẹ tách trà, nhìn chằm chằm Lưu Đại Hải vài giây, ung dung thong thả nói: “Sếp Lưu, ông đang đe dọa tôi à?”

Lưu Đại Hải gật đầu: “Ông có thể hiểu như vậy, nếu sau này còn muốn hợp tác với tôi, xin hãy thu hồi lệnh cấm ngay lập tức”.

“Tôi là người như thế nào trong giới bất động sản, ông chắc là hiểu rất rõ. Ông có thể phong sát công ty xây dựng Huyền Trúc, tôi cũng có thể phong sát bất kỳ nhà cung cấp vật liệu xây dựng nào”.

“Ha ha ha ha ha ha!”

Không ngờ Lý Bồi Hùng nghe thấy câu này, không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn phá lên cười.

“Lưu Đại Hải, ông định cào mặt với tôi đấy à?”

“Được, vậy tôi lại muốn xem xem ông định phong sát tôi như thế nào. Ông phải hiểu cho rõ, bây giờ ở trong giới bất động sản ông quả thực là có chút chỗ đứng, nhưng một câu nói của ông có thể khiến cho toàn bộ giới bất động sản đều phải nghe theo sao?”

“Mặc dù tôi chỉ là một người bán vật liệu, nhưng một câu nói của tôi, cả cái ngành cung cấp vật liệu ở Giang Bắc này đều phải nghe theo, ông dựa vào cái gì mà đòi phong sát tôi!”

“Ông…”

Mặt mũi Lưu Đại Hải đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại không thể làm gì được đối phương, bởi vì những gì ông ta nói là đúng sự thật.

“Cút đi, ở đây tôi chỉ đón tiếp bạn bè, không hoan nghênh người lạ!”

Lý Bồi Hùng trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Ngay khi Lưu Đại Hải đang lúng túng, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Lý Bồi Hùng, tôi có thể cho ông một cơ hội. Bây giờ thu hồi lệnh cấm ngay lập tức và đích thân tới xin lỗi vợ tôi, chuyện này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa”.

Lý Bồi Hùng sửng sốt, quay đầu lại, ánh mắt đặt trên người Diệp Vĩnh Khang. Vừa nãy ông ta cứ nghĩ cậu thanh niên trẻ tuổi này là tài xế của Lưu Đại Hải, vì vậy từ đầu đến cuối không buồn nhìn anh lấy một cái.

“Vợ anh?”

Lý Bồi Hùng nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau đó đột nhiên phá lên cười: “Thì ra anh chính là tên bám váy vợ trong truyền thuyết, ha ha ha, quả nhiên là danh bất hư truyền”.

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang tới Giang Bắc chưa bao lâu, nhưng đã có rất nhiều người biết đến anh.

Nguyên nhân là bởi vì Hạ Huyền Trúc cũng xinh đẹp có tiếng ở Giang Bắc, đặc biệt là khi cô bị nhà họ Hạ đuổi ra khỏi cửa, sinh ra Tiểu Trân, tin đồn về cô càng lúc càng nhiều.

Tất cả mọi người đều đoán già đoán non không biết ai là bố của Tiểu Trân. Thời gian trước đột nhiên nghe nói chính chủ cuối cùng cũng xuất hiện rồi, hơn nữa còn là một kẻ ăn bám vô dụng nghèo kiết xác, không làm nên trò trống gì ở Giang Bắc.

Lưu Đại Hải nghe vậy liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang, phát hiện sắc mặt anh dần dần sầm xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK