Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại biệt thự nhà họ Tiền.

Tiền Tử Mạn đang gào vào điện thoại với vẻ vô cùng tức giận: “Lý Bồi Hùng, có phải ông điên rồi không, không hiểu ý của tôi sao. Tôi nói ông đi phong sát công ty kiến trúc Huyền Trúc cơ mà, có phải ông chán sống rồi không!”

Đầu dây bên kia cũng vọng lại tiếng răn đe của Lý Bồi Hùng: “Cô Tiền, đề nghị cô chú ý cách ăn nói, cô Hạ và anh Diệp là bạn của tôi, tôi đối xử với bạn mình thế nào không tới lân cô chỉ dạy”

“Sau này cũng đừng liên lạc với tôi nữa. Ngoài ra, tôi có một câu nói muốn gửi tới cô Tiền, sau này, tốt nhất đừng động vào cô Hạ và anh Diệp nữa”.

Nói xong, Lý Bối Hùng lập tức tắt máy.

Thế lực nhà họ Tiền rất lớn, ông ta rất vui nếu có thể bám được vào cái cây to như nhà họ Tiền, nhưng giờ ông ta biết rõ, so với Diệp Vĩnh Khang thì nhà họ Tiền chẳng là cái đinh gì!

Vì vậy Lý Bồi Hùng đương nhiên phải đưa ra lựa chọn chính xác.

“Khốn khiếp, tên nào cũng điên hết rồi sao?”

Tiền Tử Mạn tức lắm, cô ta hận Diệp Vĩnh Khang tới mức nghiến răng ken két, thật không ngờ một một kẻ nhà quê thối tha mà lại khiến cô ta bẽ mặt như vậy.

“Thưa cô, xin cô bớt giận, đối với loại sâu bọ đó cùng lắm thì để sống thêm vài ngày nữa. Đợi đại lễ sắc phong kết thúc, chúng ta muốn giẫm thế nào thì giẫm”.

Một người tùy tùng bên cạnh cúi người nói với giọng an ủi.

“Nhưng cục tức này tôi không thể đợi thêm một giây phút nào nữa!”

Đôi mắt Tiền Tử Mạn ánh lên hàn khí, cô ta bỗng nảy ra một ý, bèn vội vàng lấy điện thoại ra bấm số.

Trong một quán bar trang trí vô cùng đặc biệt ở thành phố.

Tiền Tử Mạn mặc trang phục học sinh, đi đôi tất mỏng màu trắng, ngồi một mình ở quầy bar và lắc nhẹ một ly rượu vang.

Trong môi trường thế này mà lại xuất hiện một cô nữ sinh ngây thơ, tinh khiết như thế thì đương nhiên là thu hút không ít ánh nhìn của những kẻ khác giới.

Nhưng không có ai tới bắt chuyện. Bởi vì trước mặt cô nữ sinh này có đặt một ly rượu được gọi là vua của các loại rượu Romanee – conti, một chai rẻ nhất cũng phải một triệu tệ.

“Tử Mạn!”

Một thanh niên nhuộm tóc vàng hoe, ăn mặc chỉn chu từ ngoài chạy vào: “Em về khi nào thế, gặp lại em thật vui”.

Vừa nói, người này vừa gọi một ly nước chanh rẻ tiền từ phục vụ.

Đám mày râu xung quanh thấy vậy thì cảm thấy không vui.

Chỉ một ly nước chanh mười mấy tệ mà dám bắt chuyện với nữ thần uống Romanee – conti sao?

Điều càng tức hơn là nữ thần này còn cười với người kia.

“Này, nhóc, cậu gọi một ly nước chanh mà cũng dám chạy ra bắt chuyện, không sợ hạ thấp đẳng cấp của cô gái này sao?”

Một người đàn ông mặc vest lập tức cầm một ly sâm banh bước tới.

Nếu sớm biết nữ thần này dễ gần như vậy thì người đàn ông kia đã tiến tới từ lâu rồi.

Mặc dù rượu của người đàn ông này kém xa rượu Romanee conti kia nhưng ít nhất cũng mấy nghìn tệ, đương nhiên là mạnh hơn so với lý nước chanh mấy chục tệ của thanh niên nghèo rớt kia rồi.

Thanh niên tóc vàng hoe quay đầu qua nhìn người đàn ông mặc vest và nói với giọng thản nhiên: "Cút ngay thì tôi sẽ không so đo với những lời ông vừa nói”.

“Ối trời, uống nước chanh mà mẹ kiếp còn ra vẻ à, tôi thấy cậu thích gợi đòi rồi đấy!”

Người đàn ông mặc vest vừa nói vừa đưa tay lên định tát cho thanh niên kia một bạt tai.

Trước mặt nữ thần thì phải thể hiện vẻ đàn ông của mình một chút, hơn nữa đối với loại nghèo rớt mùng tơi uống nước chanh rẻ tiền thế này thì không cần phải khách sáo.

Chỉ có điều cú bạt tai của ông ta còn chưa tới được đối phương thì bỗng nhiên cổ tay ông ta bị chộp lấy.

Tóc vàng hoe nhìn đối phương nói với vẻ ý vị: “Trước khi ông biết mình là ai thì tôi giới thiệu tôi trước nhé, tôi tên là La Thiên Bằng”.

Cái gì?

La Thiên Bằng sao!

Người đàn ông mặc vest tái mặt khi nghe thấy cái tên này.

“Hóa ra là cậu La, xin lỗi, vừa rồi tôi không biết là cậu, cậu La giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này”.

Không chỉ có người đàn ông mặc vest mà đến cả những người còn lại trong quán bar nghe thấy cái tên này cũng không khỏi run rẩy và đồng loạt chạy ra ngoài như bỏ trốn.

La Thiên Bằng là cậu ấm của gia tộc La Thị, một trong ba gia tộc lớn nhất của Giang Bắc.

Hơn nữa sự độc ác của La Thiên Bằng nổi tiếng khắp cả Giang Bắc, nhìn thấy vị Diêm Vương sống này mà không mau bỏ chạy mới lạ!

“Giờ xin tha, muộn rồi”.

Đôi mắt La Thiên Bằng ánh lên sát khí. Hắn dụng lực cổ tay, một tiếng rắc vang lên từ cánh tay của đối phương, để lòi ra một đầu xương trắng dã cũng với máu tươi trông vô cùng ghê người!

Á!

Người đàn ông mặc vest kêu lên thảm thiết. Nhưng vẫn chưa hết, La Thiên Bằng còn nhảy lên tung một chưởng vào người đối phương.

Cùng với tiếng xương nứt vang lên thì người đàn ông cũng không ngừng kêu gào, cả người nằm sạp ra đất mềm nhũn như đất và cũng không biết sống chết thế nào.

“Lôi ra ngoài, vứt vào thùng rác!”

La Thiên Bằng khẽ phất tay giống như hắn làm một việc thường ngày ở huyện vậy.

“Thiên Bằng, tính khí của anh vẫn nóng nảy như trước đây nhỉ, có điều tôi cảm thấy rất đàn ông, tôi thích anh như vậy”.

Tiền Tử Mạn cười khéo léo, đôi mắt giống như một đứa trẻ đang nhìn một vị anh hùng vậy, ánh lên sự ngưỡng mộ và sùng bái.

“Ha ha, thật sao, có thể nghe được em nói như vậy anh thấy rất vui.

La Thiên Bằng cười tươi như hoa, miệng ngoác cả ra.

Hắn luôn thích Tiền Tử Mạn và cũng thể hiện sự theo đuổi mãnh liệt của mình.

Chỉ có điều Tiền Tử Mạn luôn tỏ ra lạnh lùng, hời hợt với hắn, không bao giờ đáp lại lời tỏ tình của hắn, cô ta không trả lời, không từ chối, càng không chủ động.

Từ lúc nhận được điện thoại của Tiền Tử Mạn hẹn hắn đi uống rượu khiến hắn vui tới mức suýt ngất.

“Thiên Bằng, hôm nay tôi gọi anh ra đây không có ý gì khác, chỉ là tâm trạng tôi không tốt nên muốn rủ một người tin tưởng đi uống rượu, chỉ có anh mới cho tôi cảm giác chân thực”.

Tiền Tử Mạn khẽ thở dài, khuôn mặt âu sầu.

La Thiên Bằng nghe thấy cô ta nói hắn là người mà cô ta tin tưởng nhất thì hào hứng tới mức đỏ mặt.

“Được, chỉ cần em cần thì bất cứ lúc này anh cũng có mặt…Vừa rồi em nói gì? Tâm trạng không tốt? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Hầy, cũng chẳng có gì, thôi bỏ đi, không nói những điều này nữa, anh không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm gì về tôi, tối nay cùng tôi uống vài ly là được”.

Tiền Tử Mạn nâng ly rượu rồi uống cạn.

“Tử Mạn, em nói cho anh biết được không, không phải em vừa nói rồi sao, anh là người mà em tin tưởng nhất. Chỉ cần là chuyện của em thì dù có phải lên rừng đao xuống biển lửa cũng được!”

La Thiên Bằng nói giọng nghiêm túc.

“Điều này…”

Tiền Tử Mạn làm ra vẻ khó xử, sau khi suy nghĩ một lúc thì cô ta mới thở dài: “Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng chẳng phải người ngoài, tôi nói với anh vậy”.

“Thiên Bằng, gần đây tôi bị người khác bắt nạt, anh biết tính của tôi đấy, từ nhỏ được nuôi chiều, sao có thể chịu được sự uất ức nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu”.

La Thiên Bằng nghe xong thì sững sờ, sau đó nói với vẻ nghi ngờ: “Em bị ức hiếp sao? Kẻ nào to gan vậy?”

Tiền Tử Mạn cười khổ: “Một tên cắc ké không quyền không thế".

“Hả? Một tên cắc ké sao?"

La Thiên Bằng nghe xong thì càng cảm thấy nghi ngờ. Với thân phận của Tiền Tử Mạn, cô không ức hiếp người khác đã là khá lắm rồi, sao lại có người dám ức hiếp cô ấy chứ?

Hơn nữa còn là một kẻ không quyền không thế sao?

“Tử Mạn, rốt cuộc là chuyện gì, sao anh nghe không hiểu lắm?”

La Thiên Bằng ngu ngơ hỏi.

Tiền Tử Mạn hít một hơi thật sâu rồi mới nói ra.

"Chó chết, lại là Diệp Vĩnh Khang”.

La Thiên Bằng nghe xong thì hung hăng đập bàn, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ.

Tiền Tử Mạn nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào anh cũng biết người này sao?”

La Thiên Bằng nghiến răng: “Không chỉ là biết mà trước đó anh còn bị hắn đánh nhập viện nữa!’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK