Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ qua một đêm, chuyện nhà họ La tung ra thiệp đen đã ngay lập tức lan truyền khắp các con đường và ngõ hẻm của Giang Bắc.

Trời còn chưa sáng, Diệp Vĩnh Khang đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.

"Mẹ nó, uống lộn thuốc à, trời còn chưa sáng gọi gọi cái đéo gì!"

Diệp Vĩnh Khang chộp lấy điện thoại, thấy người gọi là Lưu Đại Hải, lập tức chửi ầm lên.

"Anh Diệp, không ổn rồi, to chuyện rồi. Tối hôm qua nhà họ Lục đã gửi thiệp đen cho anh đấy. Thời gian thi hành là 8h30 tối nay. Anh tranh thủ nghĩ cách giải quyết đi!"

Giọng của Lưu Đại Hải ở đầu dây bên kia cực kỳ gấp gáp.

"Thiệp đen? Là cái quái gì vậy?"

Diệp Vĩnh Khang bối rối.

"Cái gì, thiệp đen!"

Hạ Huyền Trúc đang ngủ bên cạnh sau khi nghe thấy hai từ này đã ngồi bật dậy.

"Em biết thiệp đen à?"

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.

Hạ Huyền Trúc không quản được nhiều như vậy, cô lập tức giật lấy điện thoại của Diệp Vĩnh Khang, lớn tiếng nói: "Tôi là vợ của Diệp Vĩnh Khang, có chuyện gì vậy?"

"Chị dâu, là như thế này, nhà họ La tối hôm qua..."

Lưu Đại Hải kể lại toàn bộ sự việc qua điện thoại.

Bùm!

Hạ Huyền Trúc nghe xong, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, điện thoại trong tay tích tắc rơi xuống giường.

"Em yêu, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Diệp Vĩnh Khang bối rối không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Chồng à, anh đắc tội với nhà họ La khi nào vậy? Thiệp đen chính là thiệp lấy mạng người ta đấy!"

Hạ Huyền Trúc sợ đến mức nước mắt trào ra, kể ra ý nghĩa của thiệp đen một cách đứt quãng.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền sửng sốt, lập tức cười ha ha, nói: "Nhà họ La này chưa tốt nghiệp mẫu giáo à, làm sao có thể làm ra thứ ấu trĩ như vậy chứ, chết cười mất, ha ha, trời còn chưa sáng, anh ngủ tiếp đây".

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền ngã xuống, chuẩn bị ngủ tiếp.

"Đừng ngủ nữa!"

Hạ Huyền Trúc lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán, thực sự không biết Diệp Vĩnh Khang to gan hay là ngu ngốc nữa.

"Để anh ngủ một lát nữa đi. Tối hôm qua vận động nhiều quá, anh còn chưa lấy lại sức. Hơn nữa, giờ thi hành không phải là 8 giờ 30 phút tối sao, còn sớm mà".

Diệp Vĩnh Khang mơ màng nói.

Đối với anh, cái thiệp đen mà nhà họ La tung ra chẳng qua cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Cả ngày nay Hạ Huyền Trúc đều chìm trong lo lắng và hồi hộp.

Điện thoại liên tục đổ chuông, rất nhiều người đã gọi đến thuyết phục cô ly hôn với Diệp Vĩnh Khang, phủi sạch quan hệ, nếu không họ đành phải lập tức đình chỉ mọi hợp tác với công ty xây dựng Huyền Trúc.

Một số nhân viên trong công ty đã lần lượt từ chức, thậm chí nhiều người quen còn gọi điện đến nói họ sẽ cắt đứt quan hệ với Hạ Huyền Trúc.

Tất cả những ai có chút quan hệ với Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đều hoảng sợ, sợ bị liên lụy với thiệp đen.

Chỉ có Diêu San gọi điện tới, bình tĩnh nói rằng cô ấy muốn qua đón Diệp Tiểu Trân, muốn phụ đạo cho cô bé một ngày.

Hạ Huyền Trúc rất xúc động, cô biết Diêu San không muốn Diệp Tiểu Trân bị ảnh hưởng bởi sự việc này.

Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để phủi sạch quan hệ với Diệp Vĩnh Khang, nhưng vẫn có một số người lựa chọn đứng về phía Diệp Vĩnh Khang vào lúc này.

Hai bố con Tần Long Tượng và Tần Hạc thì khỏi phải nói rồi, họ vốn là người giang hồ, coi lòng trung nghĩa hơn cả mạng sống, gọi điện tới báo rằng họ đã tập hợp đủ các anh em, lúc nào cũng có thể sẵn sàng nghe theo lệnh của Diệp Vĩnh Khang.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng đang thu xếp về việc làm thế nào để tìm ra sơ hở cho Diệp Vĩnh Khang trốn thoát, nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra rằng đây rõ ràng là tốn công vô ích.

Ngay sau khi thiệp đen được tung ra, xung quanh toàn bộ Sơn Thủy Hoa Môn đều có bóng người lởn vởn, muốn rời đi là điều không thể.

Điều mà Diệp Vĩnh Khang không ngờ tới nhất chính là Âu Dương Xuyên Trụ vậy mà lại đưa Âu Dương Thiết Đản đến thăm.

Khi Hạ Huyền Trúc mở cửa và nhìn thấy hai người họ, cô đã rất ngạc nhiên, vội nói: "Anh Âu Dương, chẳng nhẽ anh không biết Vĩnh Khang đã bị nhà họ La gửi thiệp đen sao. Anh nên nhanh chóng rời đi đi, nếu để người ta trông thấy anh ở cùng chúng tôi... "

"Đi cái gì mà đi, chúng tôi đến chính là vì chuyện này đấy!"

Âu Dương Xuyên Trụ xua tay, sải bước vào phòng khách, trầm trồ khen nhà của Diệp Vĩnh Khang thật lớn, nhìn Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: “Người anh em, vốn dĩ tình bạn giữa chúng ta không sâu đậm lắm. Tôi cũng không nhất thiết phải giẫm vào vũng nước đục này".

"Nhưng, con trai tôi nói, Tiểu Trân là bạn tốt nhất của nó trên đời này, nó nhất định phải lo vụ này".

"Con trai tôi nói như vậy, bậc làm cha như tôi đây có thể làm gì được nữa?" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

"Cho nên chuyện này ấy mà, có sá gì, tuy tôi không đọc nhiều sách, cũng không hiểu mấy cái đạo lý hằm bà lằm kia".

"Nhưng tôi có cái tật là, quá coi trọng tình nghĩa. Nếu vì chuyện này mà tôi phủi sạch quan hệ, thì sau này chắc chắn tôi không thể yên giấc được".

"Dù sao hôm nay tôi có câu này, con trai tôi muốn bảo vệ bạn thân, tôi lại muốn bảo vệ con trai tôi, thiệp đen thì mặc thiệp đen, chả việc quái gì phải sợ, thích thế nào thì thế ấy đi!"

Những lời này khiến Diệp Vĩnh Khang một lần nữa phải nhìn hai bố con họ bằng con mắt khác.

Chỉ trong những lúc khó khăn, chúng ta mới có thể nhìn ra được lòng người, tuy hai bố con họ có nhiều lúc cư xử thô thiển thật nhưng họ lại là hai người đàn ông đầy nghĩa khí!

"Thiết Đản, con có biết hậu quả của việc này không?"

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo má Âu Dương Thiết Đản một cái.

Âu Dương Thiết Đản tóc bổ luống, hất cằm, hào sảng nói: "Con biết, cùng lắm thì chết thôi chứ gì, ai dám động đến Tiểu Trân phải bước qua xác con đã!"

Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, giơ ngón tay cái lên: "Nhóc con được lắm, nếu ở thời cổ đại, con chính là vị hảo hán thứ một trăm linh chín đấy!"

Có lẽ cảm động trước tình nghĩa của đám Âu Dương Thiết Đản và Đường Văn Nguyên, tâm trạng của Hạ Huyền Trúc cũng dần bình tĩnh lại, cô thậm chí còn làm một bữa cơm để chiêu đãi hai bố con Âu Dương Xuyên Trụ.

Diệp Vĩnh Khang vừa mới ăn được nửa bữa, Trần Tiểu Túy đột nhiên gọi tới, giọng điệu rất nghiêm trọng: "Anh Diệp, bây giờ anh có tiện tới đây một chuyến không? Có việc gấp tìm anh".

Diệp Vĩnh Khang vừa gặm chân gà, vừa cười nói: "Ý cô là thiệp đen đó hả, yên tâm, không sao đâu".

"Anh Diệp, nếu tiện thì anh cứ qua đây một chuyến đi".

Trần Tiểu Túy ở đầu dây bên kia vẫn kiên định nói.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có gì đó không ổn, gật đầu nói: "Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua ngay".

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang để đũa xuống: "Anh Xuyên Trụ, em yêu, mọi người ăn cơm trước đi, tôi có việc phải đi ra ngoài".

"Anh đi đâu vậy? Không biết có nguyên một đám đang nhắm vào anh à, lúc này mà ra ngoài chẳng khác nào tìm đường chết cả".

Âu Dương Xuyên Trụ vội vàng nói.

Hạ Huyền Trúc cũng lộ vẻ lo lắng, vừa định nói gì đó, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô: "Em yêu, anh để em thất vọng bao giờ chưa?"

"Nhưng ... Vậy anh phải về trước tám giờ rưỡi đấy nhé".

Hạ Huyền Trúc hơi lo lắng, nhưng cô biết tính tình của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần anh muốn làm có trời cũng không cản được.

"Đừng lo, mọi người ăn cơm trước đi".

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng chào rồi mỉm cười bước ra ngoài, những người tản bộ trong khu dân cư nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền tránh ra thật xa.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang trong mắt bọn họ giống như ôn thần, người nào đụng phải anh người nấy xui xẻo.

Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến những thứ này, hướng lợi tránh hại dù sao cũng là bản năng của con người, anh chỉ nghĩ thầm Trần Tiểu Túy tìm anh là có việc gì.

Kể từ khi thiệp đen được tung ra, đám người Đường Văn Nguyên gần như đã liên lạc với anh hết cả rồi, nhưng Trần Tiểu Túy đến lúc nãy mới gọi điện cho anh, điều này không phù hợp với phong cách làm việc thường ngày của cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK