Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm đó ở vườn hoa cạnh bãi đậu xe, La Thiên Bằng đã gặp Diệp Vĩnh Khang.

Chỉ có điều người khiến La Thiên Bằng bị thương khi đó không phải là Diệp Vĩnh Khang mà là Triệu Đại Lực.

Triệu Đại Lực không phải người Giang Bắc nên ngay đêm đó đã quay về Nam Giang. La Thiên Bằng điều tra nhiều lần, cuối cùng vô tình điều tra tới Diệp Vĩnh Khang, vì vậy món nợ này hắn tính lên đầu Diệp Vĩnh Khang.

“Diệp Vĩnh Khang từng đánh anh sao?”

Tiền Tử Mạn rõ ràng là cảm thấy kinh ngạc, thật không ngờ cái tên Diệp Vĩnh Khang này lại có bản lĩnh như vậy. Hóa ra còn có cả giăng mắc với cả La Thiên Bằng nữa.

“Vậy tại sao anh không báo thù?”

Tiền Tử Mạn nghi ngờ hỏi.

La Thiên Bằng cười khổ lắc đầu: “Anh có nằm mơ cũng muốn xe nát cái thằng chó chết ra thành trăm ngàn mảnh”.

“Chỉ có điều bố anh từng cảnh cáo, trước khi đại lễ phong sắc kết thúc thì dù có bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào trong bụng, nếu không ông ấy sẽ cho anh biết mặt”.

“Tử Mạn, chắc em cũng biết tính tình của bố anh, anh lớn bằng từng này rồi chưa từng sợ ai, duy nhất sợ bố anh”.

Tiền Tử Mạn khẽ chau mày. Vừa nghe thấy La Thiên Bằng và Diệp Vĩnh Khang có giăng mắc, cô ta còn đang cảm thấy vui mừng thì giờ xem ra La Thiết Hiên đã ra cấm lệnh đối với La Thiên Bằng, chuyện này khó xử rồi.

Thế nhưng Tiền Tử Mạn ích kỷ hơn La Thiên Bằng nhiều. Nghĩ tới chuyện hôm nay là cô ta dồn một bụng hỏa, cục tức này dù có thế nào thì cô ta cũng không thể đợi sau khi đại lễ sắc phong kết thúc được!

Nhưng cô ta càng không thể vì chuyện này mà khiến cho đại lễ bị ảnh hưởng. Đang lúc tính toán, cô ta vô thức chộp lấy ly rượu trên bàn và đập mạnh xuống đất.

“Tử Mạn em làm gì vậy?”

La Thiên Bằng kinh hãi.

Tiền Tử Mạn không hề trả lời mà lấy điện thoại trong túi ra bấm số rồi gầm vào điện thoại: “Lập tức tìm cho tôi hai trăm người, tập hợp trong vòng nửa tiếng nữa!”

“Tử Mạn, em làm gì vậy!”

La Thiên Bằng nhìn với vẻ nghi ngờ.

Tiền Tử Mạn ngẩng đầu nhìn La Thiên Bằng bằng ánh mắt tức giận và dùng giọng nói đau lòng dụ dỗ hắn: “Anh Thiên Bằng, từ nhỏ tới lớn anh luôn đối xử tốt với tôi”.

“Thực là tôi hiểu rất rõ tấm lòng của anh dành cho tôi, những chuyện anh làm cũng khiến tôi cảm thấy hết sức cảm động”.

“Tôi không trả lời chính thức cho anh là vì tôi chưa bao giờ yêu đương nên không có đủ dũng khí để nói lời yêu đương”.

“Tôi luôn nghĩ, đợi thêm vài năm nữa khi tôi đã trưởng thành hơn thì có khi chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi”.

“Hôm nay, nếu đây chỉ là chuyện của riêng tôi, tôi chịu chút uất ức cũng được nhưng tên Diệp Vĩnh Khang kia còn dám làm hại anh thì cũng không khác làm trái tim tôi tổn thương!"

“Anh Thiên Bằng, từ nhỏ tới lớn anh luôn bảo vệ tôi. Giờ tới lượt tôi bảo vệ anh, anh yên tâm trước buổi sáng ngày mai tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt, báo thù thay cho anh!”

Nói xong, Tiền Tử Mạn bèn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

“Tử Mạn!”

La Thiên Bằng giữ Tiền Tử Mạn lại, đôi mắt đỏ ngầu, khóe mắt rưng rưng. Hắn nhìn Tử Mạn và nói với vẻ rung động: “Tử Mạn, những gì em nói đều là thật sao?”

“Có thể nghe được những lời này từ em thì anh…anh thấy chẳng còn gì là quan trọng nữa!”

Tiền Tử Mạn cũng nhìn La Thiên Bằng với vẻ chân thành. Cô ta dịu dàng nói: “Anh Thiên Bằng, lần này tôi đi tìm Diệp Vĩnh Khang báo thù, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới đại lễ sắc phong”.

“Bố tôi cũng nói, nếu như tôi làm ảnh hưởng tới đại lễ sắc phong thì sẽ đánh gãy hai chân và đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tiền”.

“Vì vậy…anh Thiên Bằng, xin lỗi anh. Nếu như đúng như vậy thì tôi nhất định sẽ lựa chọn tránh xa anh, bởi vì một kẻ tàn phế như tôi không xứng với anh…”

“Đừng, Tử Mạn em đừng nói nữa!”

La Thiên Bằng ôm Tiền Tử Mạn vào lòng, nước mắt chảy ròng ròng xuống hai gò má.

“Tử Mạn, anh chẳng ra làm sao cả, em vì anh mà mạo hiểm như vậy mà anh lại chọn làm con rùa rụt cổ sao?”

“Chuyện này em đừng tham gia, để một mình anh đi xử lý tên Diệp Vĩnh Khang đó trả thù cho anh thì cũng giúp em xả tức!”

Tiền Tử Mạn vội vàng nói: “Không không không, anh Thiên Bằng, chuyện này anh đừng bận tâm, tôi tự làm là được, anh đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi…”

“Đừng nói nữa!”

La Thiên Bằng hung hăng lau nước mắt, nhìn Tiền Tử Mạn với vẻ kiên định: “Tử Mạn, chuyện này nếu như anh không giải quyết được thì không còn phải là La Thiên Bằng nữa. Em đợi đấy, anh nhất định sẽ làm được!”

Nói xong, La Thiên Bằng đột nhiên quay người đi ra ngoài cửa.

“Anh Thiên Bằng, anh đừng nóng…”

Tiền Tử Mạn ở phía sau hét lên với tiếng nghẹn ngào cho tới khi La Thiên Bằng ra khỏi cửa thì đôi mắt vừa nãy còn vô cùng dịu dàng của Tiền Tử Mạn bỗng ánh lên vẻ lạnh lùng và giảo hoạt.

“Với IQ như vậy mà đòi theo đuổi tôi sao?”

Tiền Tử Mạn nhìn số điện thoại 10086 trên màn hình thì miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt và chế giễu.

Hôm sau.

Diệp Vĩnh Khang dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Trân và Hạ Huyền Trúc giống như bình thường. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Sau khi ba người vui vẻ dùng xong bữa sáng thì Hạ Huyền Trúc nựng khuôn mặt của Tiểu Trân thơm một cái và cũng thơm lên má Diệp Vĩnh Khang rồi tươi cười lái xe tới công ty.

Diệp Vĩnh Khang đưa Tiểu Trân tới lớp mẫu giáo sau đó lái xe về nhà. Nhưng tới ngã tư trước mặt thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó từ kính chiếu hậu. Anh khẽ mỉm cười rồi chuyển hướng lái về phía hồ Thiên Thủy.

Hồ Thiên Thủy nằm ở Giang Bắc, là một hồ nước lợ tự nhiên, cảnh sắc mê người, có điều vẫn chưa được khai quật nên bình thường có rất ít người tới đây.

Những lúc rảnh rỗi, Diệp Vĩnh Khang đều thích một mình lái xe đi tới đây, xem nước non chim muông cũng là một cách để thư giãn.

Chỉ có điều hôm nay anh tới đây, ngoài việc xem phong cảnh ra thì còn có một chuyện khác cần làm.

Chưa tới năm phút, hai chiếc xe việt dã đã xé gió lao đi như điện xẹt về phía này.

“Diệp Vĩnh Khang, còn nhận ra tao không!”

La Thiên Bằng dẫn theo mười mấy tên cao to lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống. Đám người này trông quắc thước, huyệt thái dương nhô cao. Cơ thể phát ra khí tức dũng mãnh, không khó để nhận ra chúng là những kẻ luyện võ.

“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là anh. Xem ra cơ thể anh cũng kha nhỉ, vết thương khỏi nhanh thế”.

Diệp Vĩnh Khang cười với vẻ chế giễu.

Thực ra anh đã sớm phát hiện ra phía sau có xe bám theo nên mới cố ý dụ bọn chúng tới đây.

Ban đầu anh còn tưởng là thần tiên phương nào bám theo mình, thật không ngờ là thằng nhóc lần trước bị Triệu Đại Lục đánh sấp mặt ở vườn hoa.

“Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không?”

Thái độ của đối phương khiến La Thiên Bằng vô cùng tức giận. Hắn gầm lên: “Nghe cho rõ đây, ông tên La Thiên Bằng, họ Diệp kia, hôm nay là ngày chết của mày đấy!”

Diệp Vĩnh Khang chắp hai tay trước ngực, lắc đầu với vẻ cạn lời. Đám cậu ấm này động tý là thích lấy mạng của người khác, lẽ nào trong mắt bọn chúng, mạng người lại rẻ rúng như vậy sao?”

“Xem ra, lần trước đánh vẫn chưa đủ nhỉ”.

Diệp Vĩnh Khang nói với vẻ ý vị.

“Mẹ kiếp, đừng tưởng có chút võ vẽ thì vô địch. Hôm nay ông muốn xem mày đánh được tới mức nào”.

“Lên cho tao, đừng có giết chết, bắt sống”.

La Thiên Bằng ra lệnh, đám đàn ông lực lưỡng bên cạnh để lộ vẻ dữ tợn, đang chuẩn bị lao lên thì bỗng có tiếng két từ phía sau vọng lại.

Một chiếc xe Passat B2 lái tới.

Cửa xe mở ra, có hai người bước xuống, khi Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy một trong hai người thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK