Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên ngốc này ở đâu ra thế!

Tại sao tư duy lại khác với con người trên trái đất như vậy?

Trong vòng một tháng tạo ra em bé á?

Anh ta muốn đổ vỏ đấy à?

Lâm Tĩnh vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng thế mà trước tên ngốc này, cô ấy nhất thời không nói nên lời.

Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cũng rất buồn cười, nhưng anh không quên nhiệm vụ hôm nay, cười với Triệu Đại Lực: "Người anh em, đây không phải là vấn đề lớn hay không lớn. Tĩnh Tĩnh bây giờ là bạn gái của tôi. Như đã nói, tục ngữ có câu ‘quân tử không tranh người yêu của bạn hữu’, anh thấy có đúng không?"

"Quân tử thì liên quan gì đến tôi, tôi không phải quân tử".

Triệu Đại Lực vung bàn tay to nói: "Tôi không quan tâm, Tĩnh Tĩnh nhất định phải là bạn gái của tôi, anh có cánh tay to như tôi không? Cơ bắp của anh có lớn như của tôi không? Nếu không có, thì lấy gì mà tranh giành với tôi?"

"Ây……".

Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có chút bối rối, trong quan niệm của tên ngốc này, những thứ như tình yêu chắc cũng chỉ như động vật thôi, nhất định không thể tranh luận với anh ta theo cách của người bình thường.

"Người anh em, to với lớn không thể so sánh như thế được".

Diệp Vĩnh Khang không có lựa chọn nào khác, đành phải dùng lý thuyết của đối phương để nói chuyện.

"Thế phải so sánh như nào?"

Triệu Đại Lực liếc mắt.

Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, nói: "Cùng tôi đi tới phòng tắm đi, tôi sẽ cho anh biết là so như nào".

"Sao tôi phải đi với anh, giờ tôi không muốn đi tiểu!"

"Anh không dám sao?"

"Sao lại không dám, đi, đi thì đi, sợ anh không được thôi!"

Nhìn thấy hai người đi về phía phòng tắm, vẻ mặt Lâm Tĩnh rất khó hiểu, cô ấy không biết Diệp Vĩnh Khang định làm gì.

Khoảng hai phút sau, Diệp Vĩnh Khang tươi cười bước ra khỏi phòng tắm, Triệu Đại Lực đỏ mặt cúi đầu, đi theo phía sau như một quả bóng xì hơi.

"Hai người làm gì vậy?"

Lâm Tĩnh tỏ vẻ khó hiểu khi nhìn thấy biểu hiện của Triệu Đại Lực.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía Triệu Đại Lực cười nói: "Người anh em, lần này anh phục rồi chứ, không phải giờ nên chúc phúc cho tôi và Lâm Tĩnh rồi sao?"

Triệu Đại Lực cắn môi, hai tay khẽ nắm góc quần áo, nhịn một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh nói: “Tĩnh Tĩnh, anh nhất định sẽ không từ bỏ em. Hãy cho anh một thời gian, anh nhất định sẽ rèn luyện cơ bắp ở đó!"

Nói xong, anh ta bắt đầu cúi đầu, cầm một cái bát lớn lên, cật lực và cơm vào miệng, ăn như quỷ chết đói đầu thai vậy.

Lâm Tĩnh bối rối thì thầm với Diệp Vĩnh Khang: "Anh làm gì với anh ta vậy? Sao đột nhiên anh ta…"

Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười: "Tôi so cơ bắp với anh ta, anh ta thua".

Lâm Tĩnh nhìn cơ thể to lớn như gấu của Triệu Đại Lực, có trói ba Diệp Vĩnh Khang lại có khi cũng chả to bằng đối phương, không khỏi càng thêm khó hiểu: "Một cánh tay của anh ta bằng năm cách tay của anh cơ mà? Sao cơ bắp của anh lớn hơn anh ta được?"

Diệp Vĩnh Khang tinh ranh nói: "Cánh tay to chả là cái khỉ gì cả. Quan trọng là cái chỗ đó của anh ta có tăng gấp ba lần cũng không to bằng tôi, thế nên anh ta mới nhận thua".

"Chỗ đó, là chỗ nào?"

Lâm Tĩnh nghi ngờ hỏi, sau đó lập tức sửng sốt, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy liền đỏ bừng xấu hổ: "Cái anh này, kinh quá đi!"

Tuy rằng phương pháp của Diệp Vĩnh Khang tương đối thô tục, nhưng lại đặc biệt hữu dụng đối với loại người có tư duy động vật nguyên thủy như Triệu Đại Lực, sau đó anh ta một mực vùi đầu ăn cơm, không tiếp tục chọc phá Lâm Tĩnh nữa.

"Anh......anh Triệu, hôm nay thực sự ngại quá, khiến anh đến mà không được gì rồi. Nếu không có chuyện gì, chúng tôi về trước đây".

Sau khi ăn xong, Lâm Tĩnh nói với Triệu Đại Lực.

"Đừng gọi thế, nghe không tự nhiên, cứ gọi anh là Đại Lực đi".

Triệu Đại Lực lấy mu bàn tay lau miệng, nghiêm mặt nói: "Anh hôm nay tuy rằng không bằng người ta, nhưng anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Đợi anh luyện được cơ bắp chỗ đó lớn hơn rồi sẽ cưới em!"

Diệp Vĩnh Khang ở một bên vui vẻ nói: "Đợi anh luyện được chỗ đó lớn có khi con của tôi với Tĩnh Tĩnh đã lớn lắm rồi".

"Vậy thì sao!"

Triệu Đại Lực phẩy phẩy bàn tay to như cái quạt, nói: "Có con thì càng tốt. Đến lúc đó không những có được một cô vợ trẻ mà còn có thêm được một đứa con, tôi rõ là lời".

"Ây ... được rồi…"

Diệp Vĩnh Khang nhất thời nghẹn họng, xem ra đối phó với tên này thật sự không thể dùng tư duy của người thường mà hiểu anh ta được.

"Tĩnh Tĩnh, vậy anh về Nam Giang trước. Em cùng anh đi ra bãi đậu xe một chuyến. Anh có quà cho em. Tuy rằng giờ chưa kết hôn nhưng em vẫn phải nhận quà đấy".

Triệu Đại Lực nói xong liền đứng dậy đi về phía cửa.

Lâm Tĩnh và Diệp Vĩnh Khang bất lực nhìn nhau, đành phải đứng dậy đi theo.

Đến bãi đậu xe, Triệu Đại Lực lấy ra một chiếc hộp đựng giày buộc dây ruy băng từ trong cốp một chiếc Hummer dài, đưa cho Lâm Tĩnh, cười toe toét: "Tĩnh Tĩnh, món quà này là anh đặc biệt chọn cho em đấy, Anh hi vọng em sẽ thích nó".

Khi Lâm Tĩnh nhìn thấy gói hàng này, cô ấy nghĩ chắc chắn không phải thứ gì quý giá, lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó duỗi tay ra đón lấy.

"Ai da!"

Ngay lúc Lâm Tĩnh vừa đón lấy hộp giày, cô ấy đột nhiên cảm thấy cổ tay mình trùng xuống, hộp giày nặng đến mức rơi cái ‘rầm’ xuống đất.

"Cái gì trong này thế, sao lại nặng vậy?"

Lâm Tĩnh vô cùng khó hiểu.

Triệu Đại Lực mỉm cười, cúi xuống mở hộp giày, sau đó từ bên trong lấy ra một thứ vuông vức, cười nói: "Đây là món quà anh đặc biệt chọn cho em, em thích không”.

"Ây ……".

Khi nhìn thấy thứ mà Triệu Đại Lực đang cầm trên tay, không chỉ Lâm Tĩnh, mà cả Diệp Vĩnh Khang đều trợn tròn mắt kinh ngạc!

Thứ đó vuông vức và sáng chói, đó là một viên gạch vàng!

Mà viên gạch vàng đó còn rất to, nhìn kích cỡ này chắc cũng phải mười mấy ký!

"Tĩnh Tĩnh, nhận đi. Đừng khách sáo. Nhà anh cái gì cũng thiếu, mỗi vàng là không thiếu. Nếu em thích, anh sẽ quay về mỏ nhà anh đào cho em mấy miếng lớn hơn".

Vừa nói, Triệu Đại Lực vừa cười đưa viên gạch vàng cho Lâm Tĩnh.

"Cái này... tôi…"

Lâm Tĩnh hoàn toàn ngẩn ra, lúc này Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh duỗi tay ra cầm lấy viên gạch vàng.

"Thứ này khá nặng nên Tĩnh Tĩnh không thể cầm được. Tôi sẽ nhận giúp cô ấy. Cảm ơn anh bạn".

Lâm Tĩnh mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó tháo đồng hồ trên cổ tay ra, đưa cho Triệu Đại Lực: "Cảm ơn quà của anh, đây là chút lòng thành của tôi".

"Haha, được, vậy thì tôi sẽ giữ nó, coi như đây là tín vật định tình vậy!"

Triệu Đại Lực không khách sáo, cẩn thận cầm lấy đồng hồ đeo tay, mừng rỡ như lấy được bảo vật vô giá.

Ngay khi Triệu Đại Lực chuẩn bị lên xe, cách đó không xa đột nhiên vang lên mấy tiếng ‘ầm ầm’, xen lẫn vài câu chửi bới.

"Có người đánh nhau!"

Nghe thấy động tĩnh, cả người Triệu Đại Lực lập tức như bị chích máu gà, không nói không rằng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Diệp Vĩnh Khang sững sờ đứng tại chỗ: "Người này thích hóng drama vậy sao?"

Lâm Tĩnh cũng lắc đầu cười khổ: "Chúng ta cũng đi xem một chút đi, đừng để cho anh ta dính vào rắc rối".

Mặc dù suy nghĩ của Triệu Đại Lực khác với người bình thường, còn ngờ nghệch, nhưng người này lại thẳng thắn và bộc trực, không làm người ta thấy ghét bỏ.

Hai người đi về hướng phát ra âm thanh, cạnh bãi đậu xe có một bồn hoa, đằng sau là một nhóm thanh niên ăn mặc sành điệu, có cả nam lẫn nữ.

Triệu Đại Lực đứng bên cạnh, phấn khích xoa tay.

"Đại Lực, có chuyện gì vậy?"

Lâm Tĩnh nghi ngờ hỏi.

Triệu Đại Lực hưng phấn nói: "Đánh nhau, bọn họ hình như là tranh giành chỗ đậu xe".

"Vậy thì tại sao anh lại kích động như vậy?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi.

Mặt Triệu Đại Lực đỏ bừng nói: "Đánh nhau, sao lại không hưng phấn được, hai người không thích xem đánh nhau sao?"

Diệp Vĩnh Khang xoa xoa thái dương không nói nên lời, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Triệu Đại Lực, tại sao lại kích động khi người khác đánh nhau chứ?

Nhưng nhìn bộ dạng của Triệu Đại Lực như này, đoán chừng nếu không xem hết trận này có khi anh ta sẽ không rời đi đâu, vì vậy Diệp Vĩnh Khang và Lâm Tĩnh không còn cách nào khác đành phải khoanh tay đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK