Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Huyền Trúc sững sờ, thậm chí nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ.

“Vĩnh Khang… cái này…”

Việc này thực sự vượt xa mong đợi của cô, dù là Porsche Cayenne hay biệt thự trên sườn núi thì những thứ này đều nằm ngoài tầm với của cô.

“Huyền Trúc, anh muốn thú nhận một việc với em”.

Diệp Vĩnh Khang nắm tay Hạ Huyền Trúc, ngồi trên chiếc sofa cao cấp mềm mại được đặt riêng: “Thật ra mấy năm nay anh không phải đi làm công ở nước ngoài”.

“Mà kinh doanh một số thứ, tích được một chút tiền, anh có khả năng khiến cho em và Tiểu Trân có được cuộc sống hạnh phúc nhất trên thế giới”.

“Bao năm qua anh nợ hai mẹ con quá nhiều, chỉ cần em lên tiếng, cho dù là cái gì, anh cũng nhất định sẽ mang về đây cho em”.

“Xem anh kìa!”

Hạ Huyền Trúc hậm hực liếc mắt, nói: “Em muốn sao trên trời, anh cũng lấy xuống đây cho em sao?”

“Còn nữa, cho dù anh có tiền cũng không thể tiêu hoang phí như vậy được, mấy thứ này tốn bao nhiêu là tiền, chỉ cần gia đình chúng ta sống bình yên bên nhau, cuộc đời này của em như vậy là đủ mãn nguyện rồi”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng: “Được rồi, anh hứa với em, sau này sẽ không tiêu tiền bừa bãi nữa”.

Hạ Huyền Trúc cũng không phải thánh nhân gì, đột nhiên được lái xe sang, ở biệt thự lớn, cô cũng cảm thấy rất vui.

Tuy nhiên, việc này không ảnh hưởng đến sự nỗ lực của cô trong công việc, sau khi hai người đến xem biệt thự, cô bảo Diệp Vĩnh Khang chở mình tới công ty, còn rất nhiều việc phải làm.

Khi đến bãi đậu xe ở tầng dưới của công ty, Diệp Vĩnh Khang ném chìa khóa cho Hạ Huyền Trúc, cười nói: “Sau này chiếc xe này thuộc về em rồi, anh còn phải đưa đón Tiểu Trân tan học, không thể mỗi ngày đưa em đi làm được, em tự lái đi nhé”.

Hạ Huyền Trúc cũng không từ chối, mỉm cười hôn lên má Diệp Vĩnh Khang, sau đó cầm chìa khóa đi vào trong thang máy.

Vừa tới cửa công ty, Hạ Huyền Trúc chợt nhớ ra mình đã để quên một tập tài liệu trên xe, vì vậy nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Vĩnh Khang nhờ anh mang lên giúp.

Diệp Vĩnh Khang còn có chìa khóa dự phòng trong người, cũng khá thuận tiện.

Khi Hạ Huyền Trúc đi lên lầu, cô nghe thấy trợ lý của mình nói rằng có người đang đợi cô trong văn phòng.

Nghĩ rằng chắc là khách hàng, Hạ Huyền Trúc vội vàng bước vào văn phòng của mình, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa với tờ tạp chí tài chính trên tay, vừa hay che hết khuôn mặt.

“Xin chào, cho hỏi…”

Hạ Huyền Trúc vừa mới hỏi được nửa câu, đối phương đột nhiên đặt tạp chí xuống, là một người đàng ông trắng trẻo, khôi ngô tuấn tú.

“Huyền Trúc, đã lâu không gặp”.

Người đàn ông mỉm cười chào hỏi Hạ Huyền Trúc.

Sau khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, toàn thân cô bất giác run lên.

“Anh… sao anh lại tới đây”.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Hạ Huyền Trúc cảm thấy đặc biệt bối rối và đồng thời có chút tội lỗi.

Trước khi Hạ Huyền Trúc về nước, nhà họ Hạ đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô.

Đối phương là con trai lớn của nhà họ Hàn, là một trong những người xuất chúng về cả ngoại hình và tài năng, hơn nữa nhà họ Hàn còn là một gia tộc hàng đầu ở Giang Bắc.

Khi đó nhà họ Hạ rất muốn Hạ Huyền Trúc được gả qua đó, nhân cơ hội được bấu víu vào cây đại thụ là nhà họ Hàn.

Nhưng lúc đó, Hạ Huyền Trúc đã mang thai con của Diệp Vĩnh Khang, mà hơn nữa trong lòng cô chỉ có mình Diệp Vĩnh Khang mà thôi.

Nhà họ Hạ đã gây áp lực và yêu cầu cô phải bí mật bỏ đứa bé, sau đó giấu nhẹm sự thật rồi gả cho nhà họ Hàn.

Nhưng Hạ Huyền Trúc vẫn cố gắng chịu đựng mọi áp lực, tìm một nơi bí mật, âm thầm sinh Tiểu Trân ra.

Đương nhiên, nhà họ Hàn không thể chấp nhận được việc này, lập tức hủy bỏ hôn ước, hơn nữa còn dạy cho nhà họ Hạ một bài học nhỏ.

Kể từ đó, Hạ Huyền Trúc bị nhà họ Hạ đuổi ra khỏi nhà, một mình cực khổ nuôi nấng Tiểu Trân qua ngày.

Cô và Hàn Phong chưa từng gặp lại, không ngờ rằng hôm nay hắn lại chủ động tìm tới đây.

“Huyền Trúc, hôm nay anh tới đây để nói xin lỗi em”.

Hàn Phong chân thành nói: “Khi đó người yêu cầu hủy bỏ hôn ước là anh, vì chuyện đó hại em bị nhà họ Hạ đuổi ra khỏi cửa, thật sự rất xin lỗi”.

“Chuyện đó không trách anh, nguyên nhân là do tôi, người nên nói xin lỗi là tôi mới phải”.

Hạ Huyền Trúc vội vàng nói, khi đó vì chuyện này mà nhà họ Hàn cũng bị mang tiếng là trò cười, trong lòng Hạ Huyền Trúc vẫn luôn thấy rất áy náy.

“Huyền Trúc, hôm nay anh tới đây là để bù đắp cho em”.

Hàn Phong đột nhiên lấy một tấm thẻ đen ra, đặt ở trên bàn.

“Anh đây là…”

Hạ Huyền Trúc thấy có chút khó hiểu.

Hàn Phong nhìn Hạ Huyền Trúc, chân thành nói: “Trong thẻ này có mười triệu, số tiền này em giữ lấy, là anh đền bù những năm qua cho em”.

“Ngoài ra, nghe nói gần đây em định đấu thầu khu sản nghiệp, anh cũng có chút quan hệ, chỉ cần em cần, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em có được”.

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà thật sự không cần đâu!”

Hạ Huyền Trúc nghe ra được trong lời nói của đối phương có gì đó không đúng, vội vàng nói: “Chồng tôi cũng mới từ nước ngoài về, bây giờ gia đình ba người chúng tôi sống rất tốt”.

“Tiền anh lấy lại đi, dự án đấu thầu khu sản nghiệp tôi cũng muốn dựa vào sức mình để thực hiện, ý tốt của anh tôi xin nhận…”

“Huyền Trúc!”

Hàn Phong đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Nói nhiều như vậy, thật ra anh chỉ muốn biểu đạt một chuyện”.

“Bao năm qua anh vẫn chưa quên được em, bất cứ lúc nào cũng luôn nghĩ về em, cũng cảm thấy rất hối hận, khi đó bản thân thật sự không nên kích động như vậy”.

“Anh không để ý chuyện em có con rồi đâu, hơn nữa anh cũng khá thích trẻ con, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em thật tốt, cho hai người cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời…”

Nói xong, Hàn Phong đột nhiên duỗi tay ra, muốn kéo tay Hạ Huyền Trúc.

“Anh Hàn, xin hãy tự trọng!”

Hạ Huyền Trúc vội vàng tránh đi, sắc mặt trở nên ảm đạm: “Anh Hàn, chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa, bây giờ tôi là người đã có chồng rồi”.

“Hơn nữa tôi nghe nói anh cũng đã kết hôn rồi, vì vậy xin anh hãy tôn trọng tôi, đồng thời cũng tôn trọng bản thân anh. Nếu như không có chuyện gì, bây giờ tôi bắt đầu phải làm việc rồi!”

“Huyền Trúc, em đừng như vậy, anh đúng là kết hôn rồi, nhưng anh không có chút tình cảm nào với người phụ nữ đó cả, anh có thể ly hôn với cô ta bất cứ lúc nào!”

“Hơn nữa, anh cũng nghe nói chồng em là một thằng ăn bám”.

“Sau này chỉ cần em đi theo anh, anh bảo đảm…”

“Úi chà, náo nhiệt thế nhỉ”.

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cầm tập tài liệu đi vào trong.

“Vĩnh Khang, em…”

Hạ Huyền Trúc sợ Diệp Vĩnh Khang hiểu nhầm liền vội vàng giải thích.

Diệp Vĩnh Khang xua tay với Hạ Huyền Trúc, nheo mắt nhìn Hàn Phong, cười nói: “Người anh em, anh thích vợ của tôi, chứng minh vợ tôi có sức hấp dẫn rất lớn”.

“Nhưng mà đáng tiếc là vợ tôi lại chỉ thích thằng ăn bám như tôi thôi, sau này nếu như anh muốn tiếp tục thích cô ấy, tôi cũng không quản được, dù sao vợ tôi cũng có sức hấp dẫn rất lớn mà, số người thích cô ấy nhiều lắm”.

“Nếu như muốn tặng xe hay tặng nhà thì cứ trực tiếp đưa cho tôi đi, dù sao tôi với vợ tôi cũng là người một nhà, tiền từ trên trời đột nhiên rơi xuống tội gì mà không dùng”.

Nói xong, đột nhiên ôm lấy Hạ Huyền Trúc, hôn một cái lên má cô: “Vợ à, khuôn mặt nhỏ nhắn của em mềm thật đấy, hôn thế nào cũng không đủ”.

Hàn Phong đứng bên cạnh, mỉm cười với Hạ Huyền Trúc, sau đó quay đầu đi ra cửa. Tuy nhiên khi đi tới cửa, hắn quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang một cách đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK