Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa điểm là một nhà hàng băng chuyền ở trung tâm thành phố, Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa phòng bao, thấy ngoại trừ Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đều đang ở đó.

“Anh Diệp!”

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, hai người nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

Trần Tiểu Túy không đứng dậy mà nở một nụ cười đặc biệt thân thiện nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, mời ngồi, không biết nơi này có hợp ý anh không”.

Đường Văn Nguyên ở bên cạnh nhanh chóng giải thích: “Anh Diệp, nhà hàng này do cô Trần đầu tư, ngoài việc là nữ hoàng trang sức ở Giang Bắc, cô ấy còn là người đứng đầu trong ngành dịch vụ nhà hàng nữa, đa phần đều là do cô Trần đầu tư hoặc tự mình điều hành”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Cũng được, nhưng mà tôi không nghiên cứu gì về lĩnh vực này, chỉ cần ăn no bụng là được”.

Sự nghiệp chinh chiến lâu ngày ở nước ngoài khiến Diệp Vĩnh Khang không có yêu cầu quá cao đối với những thứ này.

Bữa ăn bắt đầu, Trần Tiểu Túy rất quen thuộc với mọi thứ, cách ăn nói và cư xử của cô ấy rất vừa phải, cũng hài hước đúng lúc và thích hợp, khiến cho cả bữa ăn trở nên sôi nổi.

Trong thời gian này, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải thường xuyên nâng ly với Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang không hề từ chối, mỉm cười uống rượu.

Nhưng số lần Trần Tiểu Túy nâng ly rất ít, thậm chí từ đầu đến cuối không bao giờ cạn ly riêng với Diệp Vĩnh Khang.

“Cô Trần, ly này tôi mời cô, sợi dây chuyền lần trước cô tặng ở đám cưới tôi rất thích”.

Diệp Vĩnh Khang chủ động nâng ly, mỉm cười với Trần Tiểu Túy.

Trần Tiểu Túy cười nhẹ: “Chỉ cần anh Diệp vừa lòng chính là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi, nhưng tôi bị dị ứng với rượu, chỉ có thể nhấp một ngụm, mong anh Diệp đừng để bụng”.

Nói xong, liền cầm ly lên, chạm môi nhẹ vào thành ly, nhưng còn chưa chạm vào rượu ở bên trong đã đặt ly xuống.

Hành động này khiến Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh vô cùng sốc, trong lòng nghĩ Trần Tiểu Túy hôm nay làm sao vậy, lẽ nào không rõ thân phận của anh Diệp sao?

Cũng may Diệp Vĩnh Khang không tính toán, mỉm cười uống cạn rượu trong ly, nhưng khóe môi gợi lên một tia ẩn ý đầy khó hiểu.

“Anh Diệp, một người bạn của tôi sắp đến, tôi xuống lầu đón anh ấy một chút”.

Lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên nhìn vào điện thoại nói.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, thản nhiên nói: “Trước đây lúc cô bảo tôi tới đây, hình như không nói là có người lạ?”

Trần Tiểu Túy mỉm cười đứng dậy nói: “Không sao, cũng không phải người ngoài, là một người anh của tôi, tôi xuống lầu đón anh ấy trước”.

Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng bao.

Hành động này khiến Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh sợ mất mật.

Cô gái này hôm nay có phải lên cơn rồi không? Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Ý của lời anh Diệp vừa nói rất rõ ràng, đó là anh không muốn dùng bữa với người lạ.

Nhưng cô gái Trần Tiểu Túy này không biết là không nhận ra hay cố tình.

Với đầu óc của cô ấy, đáng lẽ không nên phạm phải những lỗi sai cơ bản chứ?

“Anh Diệp, con bé Tiểu Túy đó lúc làm việc hơi lấn cấn một chút, anh tuyệt đối đừng để bụng nhé”.

Đường Văn Nguyên vội vàng cầm ly rượu lên, giải thích thay cho Trần Tiểu Túy.

“Đúng đúng đúng, Tiểu Túy có lẽ nghĩ chúng ta trống vắng quá, vì vậy mới muốn gọi thêm một người bạn đến cho sôi động một chút, con nhóc này thỉnh thoảng suy nghĩ hơi khác người chút, anh Diệp đừng nghĩ gì nhé”.

Lưu Đại Hải cũng nhanh chóng nâng ly lên.

Xem ra bình thường Trần Tiểu Túy rất may mắn, phạm lỗi sai liền có người đứng ra giải vây giúp.

Lần này Diệp Vĩnh Khang không cụng ly với hai người, mà chỉ nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang trong tay, nói một cách đầy ẩn ý: “Nếu như cô ấy còn mắc sai lầm, e rằng trên đời này không có ai cẩn thận nữa rồi”.

Lúc này, Trần Tiểu Túy quay lại, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, nước da ngăm đen, mặc áo sơ mi ca rô, trên người toát ra vẻ dũng mãnh.

“Giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, Trình Văn Đống”.

Trần Tiểu Túy mỉm cười giới thiệu.

Người đàn ông trung niên cũng lịch sự mỉm cười với mọi người.

“Trình Văn Đống?”

Lưu Đại Hải sửng sốt khi nghe đến cái tên này, sau đó ngạc nhiên nói: “Ở thành phố Đông Hải có một ông vua bất động sản cũng tên là Trình Văn Đống, xin hỏi ông là…”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Cái danh vua bất động sản tôi không gánh nổi đâu, tôi chỉ kinh doanh nhỏ một chút thôi”.

Bùm!

Nghe thấy câu này, Lưu Đại Hải đột nhiên cảm thấy đầu óc nổ tung, khóe miệng nhếch lên vì kích động.

“Anh Diệp, để tôi chính thức giới thiệu với anh, sếp Trình đây là ông vua bất động sản của thành phố Đông Hải!”

“Thật ra so với việc nói là ông vua bất động sản của thành phố Đông Hải, nói là ông vua bất động sản của cả tỉnh cũng không hề quá!”

“Thực lực toàn diện của anh ấy, so với ở tỉnh, nhất định là một trong ba ông trùm bất động sản lớn nhất!”

“Lần này đấu thầu khu sản nghiệp của nhà họ Chu ở Giang Bắc chính là do sếp Trình đây phụ trách!”

Chẳng trách vì sao Lưu Đại Hải lại kích động như vậy, là một nhân vật trong giới bất động sản, anh ta hiểu quá rõ cái tên Trình Văn Đống ở trong giới có ý nghĩa như thế nào.

Chỉ cần ông ta dậm chân một cái, hơn nửa cái tỉnh này đều phải chấn động!

So với Trình Văn Đống, cái doanh nghiệp nhỏ của Lưu Đại Hải chỉ có thể nói là không đáng kể đến!

Trần Tiểu Túy nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh Diệp, nghe nói vợ anh gần đây thành lập công ty xây dựng, nếu sau này có gì cần, có thể tìm anh Trình bất cứ lúc nào”.

Trình Văn Đống cũng nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, mỉm cười nói: “Nghe tên của anh Diệp đã lâu, so với anh Diệp, kinh doanh nhỏ này của tôi có là gì đâu chứ”.

“Nhưng tôi đã lăn lộn trong giới này mấy năm, trong tay cũng có một số tài nguyên cũng ổn. Gần đây tôi chủ yếu làm mấy dự án khu sản nghiệp Giang Bắc, nếu như công ty của vợ anh muốn đầu tư, chỉ cần mở lời là được, tôi nhất định sẽ giúp hết sức”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương gật đầu nói: “Vậy phải cảm ơn sếp Trình trước rồi”.

Sau khi nói xong quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy cười nói: “Đồng thời cũng phải cảm ơn cô Trần, cho tôi có cơ hội quen biết một nhân vật lớn như vậy”.

Trần Tiểu Túy không hề chối, cười nói: “Mọi người đều là bạn cả mà, chia sẻ tài nguyên là điều nên làm”.

Bữa tối vẫn tiếp tục, Trần Tiểu Túy ăn nói khéo léo, khiến cho bầu không khí rất vui vẻ.

Mặc dù Trình Văn Đống và Diệp Vĩnh Khang cười nói với nhau, nhưng lại không ai chủ động nâng ly để kính đối phương.

Nội dung nói chuyện của Trần Tiểu Túy tưởng chừng rất tùy ý, nhưng trọng tâm dường như đều hướng về Trình Văn Đống.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh thầm nghĩ cô gái này hôm nay nhất định là uống nhầm thuốc rồi.

Cho dù Trình Văn Đống có tài giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng làm sao so với chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ được?

Nói câu khó nghe một chút, cho dù trói một trăm Trình Văn Đống lại cũng không nhiều tiền bằng chủ tịch được, con nhỏ Trần Tiểu Túy này sao hôm nay không biết nắm bắt trọng điểm vậy?

Hơn nữa bình thường cô nàng này rất thông minh nhanh nhạy, sao đến cái đạo lý này cũng không hiểu được vậy?

Đường Văn Nguyên Và Lưu Đại Hải lo lắng Trần Tiểu Túy sẽ gặp nạn, mấy lần đã nâng ly rượu lên cố ý nhắc nhở cô ấy, nhưng Trần Tiểu Túy vẫn không hiểu, cứ luôn làm theo ý mình.

Một lúc sau, Trần Tiểu Túy đột nhiên nói với Trình Văn Đống: “Anh Trình, hay là anh kể những chiến tích trước đây của anh cho mọi người nghe đi”.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ngây ra: “Sếp Trình trước đây ở Cục tác chiến à?”

Trần Tiểu Túy tiếp lời, mỉm cười nói: “Trước khi anh Trình làm bất động sản, là sĩ quan bốn sao của Cục tác chiến, đã từng chiến đấu anh dũng ở sa trường phía Bắc, cũng được coi là trở về từ cõi chết đấy”.

“Bây giờ tổng chỉ huy, phó chỉ huy của chiến đoàn số một ở Giang Bắc đều là những anh em vào sinh ra tử cùng với anh Trình đấy”.

Trình Văn Đống hơi nâng cằm lên, nói: “Đều là những chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa”.

Vừa nói ra câu này, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải lập tức ngây người ra.

Lúc này bọn họ mới hiểu, vì sao hôm nay Trần Tiểu Túy cứ luôn hết lòng với Trình Văn Đống như vậy.

Dựa vào việc ông ta từng là sĩ quan bốn sao của Cục tác chiến, dựa vào việc tổng chỉ huy và phó chỉ huy của chiến đoàn số một Giang Bắc đều là anh em xương máu với ông ta…

Còn về phần anh Diệp, mặc dù rất đỉnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một doanh nhân, ở trước mặt Cục tác chiến không là cái đinh gai gì.

Ngay lập tức, hai người vội vàng rót đầy ly, đứng lên nâng ly kính rượu.

“Sếp Trình, không ngờ ông lại có những trải nghiệm như vậy, lần sau nếu như có cơ hội, không biết sếp Trình có thể gọi những người anh em đó của mình ra đây, giới thiệu cho chúng tôi quen biết được không”.

Trình Văn Đống cười nói: “Đây đều là chuyện nhỏ, nhưng gần đây các anh em của tôi có hơi bận”.

“Cục tác chiến sắp sắc phong quân tướng, địa điểm tổ chức lễ sắc phong là ở Giang Bắc, vì vậy mấy ngày nay e là bọn họ đều không rảnh được hôm nào”.

Nghe thấy lời này, không chỉ Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải, ngay cả Trần Tiểu Túy cũng vô cùng kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK