Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tên lưu manh nghe xong đều sững sờ, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Diệp Vĩnh Khang.

Ngay cả đám người quản lý dự án bên cạnh anh cũng ngạc nhiên.

"Ồ? Tôi chưa từng thấy ai chủ động tăng giá như vậy, vậy anh nói sẽ tăng bao nhiêu?"

Tên lưu mạnh tóc đỏ cười tinh quái.

"Thêm bao nhiêu ... Hừmm, để tôi tính xem nào. Nếu tính những người bị chúng mày làm bị thương và cả những chiếc máy mà chúng mày đã đập vỡ ngày hôm qua, thì chắc là ... mỗi người ba khúc xương đi!"

Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên duỗi chân đá một cước về phía xương bắp chân của tên lưu manh tóc đỏ.

Chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’, kèm theo một tiếng hét, xương bắp chân của đối phương ngay lập tức uốn cong 90 độ về phía sau.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không dừng lại, anh tiến lên kéo cánh tay của đối phương vặn một cái ‘rắc’, rồi đến cánh tay khác.

Trong nháy mắt, tên lưu manh tóc đỏ kia thật sự đã gãy ba khúc xương, đau đớn hét lên thảm thiết, tức giận nói: "Dần nát thằng này cho tao!"

Sau đó những tên đàn em khác mới kịp phản ứng, nhanh chóng rút hung khí từ trên lưng xuống, nghênh ngang hướng về phía Diệp Vĩnh Khang.

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, chỉ thản nhiên đấm đá ra vài cái.

Rắc rắc rắc!

Tiếng nứt xương vang lên liên tiếp, mỗi lần Diệp Vĩnh Khang ra tay nhất định sẽ có người bị gãy xương.

Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đã la liệt người, mấy tên lưu manh kiêu ngạo vừa rồi đều không còn phách lối được nữa, lúc này đều nằm la liệt trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

"Nghe đây, hôm nay là cảnh cáo, nếu còn có lần khác, sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu!"

Diệp Vĩnh Khang giận dữ mắng mỏ, rồi đá nhẹ vài cái, đá mấy viên đá nặng ít nhất từ năm mươi ký trở lên lên liền bay ra ngoài như một quả bóng.

Đội thi công vào sân thuận lợi.

Người quản lý dự án từ đầu đến cuối giống hệt như bị trúng tà, mắt chữ A mồm chữ O, phải mất một thời gian dài mới lấy lại được tinh thần.

"Người anh em ... Không không không, anh Diệp, trước… trước đây anh làm nghề gì vậy?"

Quản lý dự án bị sốc đến mức đầu lười díu cả lại, cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến anh ta kinh ngạc.

Trong suy nghĩ của anh ta, Diệp Vĩnh Khang là một thanh niên đặc biệt dịu dàng và lịch sự, nhìn thấy ai trong công ty cũng đều mỉm cười.

Anh ta không ngờ người thanh niên bề ngoài có chút yếu ớt này lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!

Ở trong mắt anh ta, đám lưu manh kia vốn đã như hung thần ác sát rồi, nhưng so với Diệp Vĩnh Khang thì chả là cái đinh gì!

"Anh hỏi tôi trước kia á, giết người phóng hỏa, chuyên làm việc ác, sau khi về nước thì đã hoàn lương rồi".

Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười, câu này nửa đúng nửa sai.

Vừa rồi anh ra tay quyết liệt như vậy, thật ra không phải chỉ để dạy dỗ bọn côn đồ kia.

Còn có một lý do nữa, muốn nhân cơ hội này khiến những người này sợ hãi, để sau này họ không chống lại Hạ Huyền Trúc trong công ty.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Diệp Vĩnh Khang đã định về thẳng nhà, nhưng nửa chừng lại nhận được điện thoại của Trần Tiểu Túy.

"Anh Diệp, bây giờ anh có rảnh không?"

Trần Tiểu Túy ở đầu dây bên kia thận trọng nói, Diệp Vĩnh Khang đã là người gần giống như thần tiên trong mắt cô ấy rồi.

Cô ấy là người duy nhất ở Giang Bắc hiểu rõ nhất thực lực của Diệp Vĩnh Khang, những người từng nhìn thấy thực lực kinh khủng của Diệp Vĩnh Khang đều đã chết, chẳng hạn như nhà họ Chu và Hàn Sách Hổ.

"Có chuyện gì, nói đi".

Diệp Vĩnh Khang nói, anh chẳng thèm ra vẻ trước mặt Trần Tiểu Túy làm gì, bởi vì Diệp Vĩnh Khang không bao giờ quan tâm đến những thứ này.

"Anh Diệp, nếu anh rảnh, anh có thể qua uống trà được không".

Trần Tiểu Túy lễ phép hỏi.

"Được, gửi địa điểm cho tôi, tôi sẽ qua ngay".

Diệp Vĩnh Khang đồng ý.

Địa điểm gặp mặt là một quán trà cao cấp với lối trang trí đặc biệt trang nhã, Trần Tiểu Túy cũng là một trong những cổ đông ở đây.

"Anh Diệp".

Trần Tiểu Túy mặc một chiếc váy đen chuyên nghiệp được thiết kế riêng, đã sớm đợi ở cổng, nhìn thấy xe của Diệp Vĩnh Khang đang tới gần, liền nhanh chóng bước tới giúp mở cửa xe.

"Sao đột nhiên nhớ tới mời tôi uống trà vậy?"

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.

Trần Tiểu Túy cúi đầu, có vẻ hơi xấu hổ, thận trọng nói: "Anh Diệp, thứ lỗi cho tôi. Thật ra hôm nay không phải tôi muốn gặp anh, mà là Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải. Họ đang ở trong phòng riêng tầng trên".

"Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải?"

Nghe thấy hai cái tên này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khựng lại, hơi nheo mắt lại, tinh nghịch nhìn Trần Tiểu Túy.

"Anh Diệp, xin anh thứ lỗi!"

Trần Tiểu Túy giật mình đổ mồ hôi lạnh: "Thực xin lỗi anh Diệp, bọn họ hôm nay tìm tới tôi, ban đầu tôi đã từ chối rồi".

"Nhưng họ cứ nhì nhèo năn nỉ mãi. Lúc tôi mới đến Nam Giang, họ đã giúp đỡ không ít, nên ... tôi chỉ ... Tôi xin lỗi, anh Diệp!"

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Trần Tiểu Túy trong vài giây, đối với Trần Tiểu Túy Cơ mà nói, vài giây này như dài hơn một thế kỷ vậy.

"Không ngờ cô lại nghĩa khí vậy đấy".

Nhưng không ngờ Diệp Vĩnh Khang chẳng những không tức giận mà ngược lại còn nở một nụ cười nhẹ: "Lên xem thử xem, cũng lâu rồi không gặp hai người họ”.

Trong căn phòng trang nhã trên lầu, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đang như ngồi trên đống lửa.

Lúc này tâm tình hai người vô cùng bất ổn, thấp thỏm không yên.

Trên thực tế, kể từ sau sự việc giữa Diệp Vĩnh Khang và nhà họ Hàn, hai người chưa từng có được một đêm yên giấc, họ hối hận vì hành vi của mình khi chọn cách khoanh tay đứng nhìn.

Mấy ngày nay thần kinh của cả hai đều căng thẳng, gần như lúc nào họ cũng cảm thấy bị khủng hoảng mạnh mẽ, vì sợ rằng anh Diệp sẽ tìm họ tính sổ.

Theo lý thuyết, cả đời này hai người sẽ không có mặt mũi nào đối mặt với Diệp Vĩnh Khang nữa, nhưng bọn họ không ngờ quả báo lại đến sớm thế, cho nên hôm nay bọn họ phải mặt dày đi tìm Trần Tiểu Túy để giúp hẹn anh Diệp ra ngoài.

"Anh Diệp!"

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhanh chóng đứng dậy.

"Anh Diệp, đã lâu không gặp…"

Đường Văn Nguyên mặt dày, gượng cười, nhiệt tình đưa tay ra.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang như thể không thấy, đi vòng qua hai người về phía bàn trà, cười với Trần Tiểu Túy nói: "Bàn trà này được đấy, gỗ kim tơ cơ à".

Hai tay Đường Văn Nguyên trơ ra trên không, khuôn mặt già nua đỏ bừng, bầu không khí ngại ngùng vô cùng.

Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy bối rối, vội vàng đáp: "Ừm, năm ngoái tôi đã mua được nó ở một cuộc triển lãm. Nếu anh Diệp thích, tôi sẽ sai người gửi chiếc bàn này về nhà cho anh sau".

"Không cần đâu. Tôi thường không thích uống trà. Cứ để nó ở đây đi".

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt.

Sau đó anh và Trần Tiểu Túy trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại bật cười.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị coi như không khí, lúng túng vì bị bỏ qua một bên, đi không được, ở không xong, ngồi không đặng mà đứng cũng ngại.

Trần Tiểu Túy tuy rằng trên mặt đang cười nói với Diệp Vĩnh Khang, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất lo lắng, không khí trong phòng riêng rất kỳ quái.

Khoảng mười phút sau, sau khi Diệp Vĩnh Khang uống xong một tách trà, anh thản nhiên nói với Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đang đứng bên cạnh: "Hai người không mệt sao? Ngồi xuống uống một chén trà đi".

Hai người sửng sốt, vội vàng nói: "Cảm ơn anh Diệp!"

"Mang chén tới đây, tôi rót trà cho hai người".

Diệp Vĩnh Khang híp mắt cười.

Những lời này làm cho Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Chúng tôi tự làm là được rồi, sao có thể phiền đến anh Diệp…"

"Tôi bảo hai người mang qua!"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tăng âm lượng, một luồng khí tức tức giận lập tức tràn ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK