Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Đào khẽ nhíu mày, trịnh trọng nói: "Cậu chủ, lão phu nhân có lệnh, nhất định phải mời được cậu trở lại nhà họ Diệp. Nếu cậu chủ không hợp tác, cậu đừng trách tôi không khách sáo!"

Dứt lời, gã thanh niên húi cua bên cạnh bắt đầu tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang, cách mấy mét mà vẫn có thể cảm nhận được một luồng sát khí tàn bạo.

"Ha ha!"

Nhưng mà Diệp Vĩnh Khang lại cười phá lên, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: "Vậy tôi lại muốn biết, ông không khách sáo thế nào đấy".

Vẻ mặt của Lục Đào sa sầm xuống, hắn ra lệnh cho gã thanh niên húi cua bên cạnh: "Mời cậu chủ lên xe!"

"Cậu chủ, đắc tội với cậu rồi!"

Sau khi gã thanh niên húi cua nhận lệnh, gã nắm chặt tay thành móng vuốt, vồ về phía vai Diệp Vĩnh Khang.

Cú vồ này vô cùng sắc bén, nếu bị vồ trúng, đừng nói là xương, ngay cả gạch cũng phải vỡ nát.

Nhưng Lục Đào cũng không ngăn cản gã thanh niên húi cua này, bởi vì lão phu nhân chỉ cần tủy xương của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần không ảnh hưởng đến chất lượng tủy xương, có khiến cho Diệp Vĩnh Khang thành tàn phế cũng không sao.

Bộp!

Móng vuốt của gã thanh niên húi cua vồ vào bả vai của Diệp Vĩnh Khang.

Ngay sau đó, khuôn mặt của gã thanh niên húi cua lập tức biến sắc!

Bởi vì gã kinh ngạc phát hiện ra xương vai của đối phương không hề bị nát như gã mong đợi, hơn nữa bởi vì phản lực, thậm chí còn khiến ngón tay gã đau lâm râm.

"Không thể nào!"

Gã thanh niên húi cua kêu lên, bởi vì gã biết uy lực móng vuốt của bản thân, ngay cả một tấm thép mà bị gã vồ cũng sẽ để lại vết, chứ đừng nói là da thịt?

"Hộ vệ của nhà họ Diệp bây giờ tệ như vậy sao? Cho dù là gãi ngứa thì cũng nên dùng lực chút chứ".

Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang như nước chảy hoa trôi.

Gã thanh niên húi cua tức nhận ra không ổn, nhanh chóng chuẩn bị thu tay về, nhưng đúng lúc này, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra!

Bờ vai của đối phương, như một thanh nam châm cực mạnh, giữ chặt lòng bàn tay gã, dù gã có dùng bao nhiêu sức cũng chả động đậy được tí nào.

"Không phải cậu rất thích gãi ngứa sao? Vậy tôi dạy cậu".

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, đột nhiên giơ tay siết cổ đối phương.

"Diệp Vĩnh Khang, đừng có làm loạn!"

Vẻ mặt của Lục Đào cũng biến sắc, hắn không ngờ Diệp Vĩnh Khang bây giờ lại mạnh như vậy.

Ngoài thân phận là thị vệ của nhà họ Diệp, gã thanh niên húi cua này còn có một thân phận khác, đó là cháu nuôi của lão phu nhân.

Nếu có chuyện gì xảy ra với gã thì sẽ to chuyện đấy!

Rắc rắc…

Mặt Diệp Vĩnh Khang không chút cảm xúc, cổ tay khẽ dùng sức, cổ của gã thanh niên húi cua nghoẹo qua một bên, sau đó lập tức ngã xuống đất, tắt thở!

"Diệp Vĩnh Khang, cậu to gan thật đấy, đây là cháu nuôi của lão phu…"

"Im mồm!"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng, mắng: "Trở về nhắn lại với lão phu nhân, Diệp Vĩnh Khang tôi đã không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp từ năm mười tuổi rồi!"

"Trên người tôi mang dòng máu nhà họ Diệp, những gì các người làm với tôi hồi đó coi như trả lại cho các người, giờ không ai nợ ai nữa!"

"Nhưng mà, ông nghe cho kỹ đây. Nếu nhà họ Diệp còn dám động tới tôi, cho dù là ai tới, tôi cũng sẽ giết hết. Dù cho là lão phu nhân đến, tôi cũng sẽ khiến bà ta có đến mà không có về!"

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang mở cửa khởi động xe rời đi.

Lục Đào sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giữa lưng đã ướt đẫm cả một vùng rộng lớn.

Hắn không ngờ Diệp Vĩnh Khang tính tình nhát gan, đánh không dám đánh trả, chửi không dám nói lại, gặp chuyện gì cũng run rẩy hồi đó, bây giờ lại trở nên độc ác như vậy!

Hơn nữa, thân thủ của anh cũng rất mạnh, khi anh nhìn chằm chằm vào hắn vừa rồi, hắn cảm nhận được một luồng khí tức và áp lực nặng nề, như thể ngày tận thế sắp đến vậy!

Người này thật sự là cậu chủ phế vật của nhà họ Diệp hồi đó sao?

Buổi chiều, Diệp Vĩnh Khang đến đón Diệp Tiểu Trân tan học đúng giờ như thường lệ, về đến nhà liền để Diệp Tiểu Trân làm bài tập, trong lúc đó yếu ớt tựa vào trên sô pha ngẩn người.

Quá khứ của nhà họ Diệp sẽ luôn là nút thắt trong cuộc đời anh.

Anh sẽ không bao giờ quên, khi anh quỳ lạy trên mặt đất, dập đầu cầu xin sự thương xót, khóc lóc thảm thiết, và biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt, cười trên nỗi đau của người khác của đám người nhà họ Diệp.

Cả nỗi đau khi anh bị đánh gãy chân, nỗi tuyệt vọng khi bị bắt vào một chiếc bao tải, ném xuống dòng sông băng giá ...

Hôm nay, sự xuất hiện của Lục Đào một lần nữa gợi lên những ký ức nặng nề này trong lòng anh, anh thất thần gần như cả ngày, chỉ cảm thấy có tảng đá đè lên ngực khiến anh cảm thấy ngột ngạt.

Tuổi thơ tốt đẹp có thể dùng để hàn gắn cả một đời.

Nhưng tuổi thơ bất hạnh, phải mất cả đời mới có thể hàn gắn lại được.

Mà tuổi thơ của Diệp Vĩnh Khang là địa ngục!

"Bố".

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Trân đột nhiên rụt rè đi tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, cúi đầu vươn bàn tay nhỏ bé ra, nói: "Bố, bố phạt Tiểu Trân đi".

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại phải phạt Tiểu Trân?"

Tiểu Trân cúi đầu nói nhỏ: "Con thấy hôm nay bố có tâm trạng không tốt. Con nghĩ bố đã biết hôm nay Tiểu Trân ở mẫu giáo không ngoan".

"Trong lớp mỹ thuật, con cùng Đậu Đậu vẽ tranh. Bút màu của Đậu Đậu bị mất một cây, thế là cậu ấy đã nói là do con lấy".

"Nhưng con thực sự không lấy bút chì màu của cậu ấy, nhưng Đậu Đậu không tin, cứ bắt con phải đền cậu ấy một cây, sau đó anh Thiết Đản đã lấy hộp đựng bút đánh cho Đậu Đậu khóc".

"Sau đó con và anh Thiết Đản đã bị giáo viên mỹ thuật gọi ra sau phạt .... Con xin lỗi, bố, Tiểu Trân không ngoan, đừng giận nữa được không, bố đánh Tiểu Trân đi này".

Diệp Tiểu Trân khóe mắt rưng rưng, vẻ mặt áy náy, cô bé nghĩ, hôm nay bố có tâm trạng không tốt chắc chắn là do cô bé.

"Tiểu Trân, bố không có giận con đâu mà".

Diệp Vĩnh Khang yêu thương lau vết nước mắt trên má Diệp Tiểu Trân, hiền dịu nhìn Diệp Tiểu Trân: "Bố tin Tiểu Trân chắc chắn sẽ không lấy đồ của người khác như vậy".

"Hơn nữa, Tiểu Trân là bảo bối bố yêu nhất. Dù Tiểu Trân có làm gì sai, bố cũng sẽ không bao giờ trách Tiểu Trân. Bố sẽ bảo vệ Tiểu Trân đến hết đời!"

Khi nói ra những lời này, Diệp Vĩnh Khang vừa cảm động lại vừa buồn. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Cảm động là vì cô bé còn nhỏ như vậy mà đã vô cùng hiểu chuyện, còn buồn là vì hồi xưa mẹ của anh cũng đã từng nói với anh như vậy.

Có một lần khi Diệp Vĩnh Khang bị buộc tội ăn trộm oan, mọi người đều trách móc anh, nhưng chỉ có mẹ anh là ôm anh vào lòng và nói với anh rằng bà tin Diệp Vĩnh Khang, cho dù thứ đó có thật sự là do Diệp Vĩnh Khang lấy trộm đi chăng nữa, thì bà vẫn sẽ luôn đứng về phía Diệp Vĩnh Khang.

Khi đó, mẹ của anh cũng đã nói một câu mà Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ quên: "Con à, nếu sau này con trở thành thiên thần, mẹ sẽ cùng con lan tỏa lương thiện ra thế giới".

"Nếu sau này con trở thành ác quỷ, mẹ sẽ cùng con giết hết những kẻ chống lại con!"

Rinh--

Điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, là Diêu San.

"Anh Diệp, tôi xin lỗi, hôm nay tôi không dạy lớp mỹ thuật nên không kịp thời giải quyết được chuyện của Tiểu Trân".

"Phụ huynh của đứa trẻ đó có lẽ không hiểu rõ sự việc nên đã nói những lời khó nghe trong nhóm, anh Diệp, xin đừng để tâm. Tôi sẽ giải thích sự việc cho phụ huynh của thằng bé. Tôi thực sự xin lỗi ..."

Diệp Vĩnh Khang sững sờ, nhanh chóng bấm vào nhóm WeChat của trường mẫu giáo, khi nhìn thấy nội dung đoạn chat bên trên, lửa giận trong anh chợt bùng lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK