Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vĩnh Khang chạy tới nhanh như chớp, nhảy ra khỏi xe, đạp cửa ầm ầm, nhìn thấy Trần Tiểu Túy đang vội vàng đi về phía mình.

“Người đâu!”

Hai mắt Diệp Vĩnh Khang đỏ ngầu, bộ dạng trông vô cùng khiếp sợ.

“Anh Diệp, anh yên tâm, cô Hạ đã được cứu rồi, không sao cả, chỉ bị kinh hãi chút thôi”.

Trần Tiểu Túy nhanh chóng đưa Diệp Vĩnh Khang lên chiếc xe bên cạnh.

“Vĩnh Khang!”

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc lao vào trong lòng anh, những giọt nước mắt chảy dài trên má.

“Ngoan, không sao rồi, đừng sợ, có anh ở đây”.

Diệp Vĩnh Khang ôm chặt Hạ Huyền Trúc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi.

Thấy Hạ Huyền Trúc không bị thương ở đâu anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như hôm nay Hạ Huyền Trúc xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào.

“Ngoan, đừng sợ, không sao rồi, em ở đây đợi anh một chút nhé, anh đi làm chút chuyện”.

Diệp Vĩnh Khang thấy tâm trạng Hạ Huyền Trúc ổn định hơn rồi liền dịu dàng an ủi cô một câu, sau đó nhảy ra khỏi xe.

“Sự việc đã được làm rõ chưa?”

Giọng điệu của Diệp Vĩnh Khang rất bình thản, không chút cảm xúc, nhưng lại toát ra khí chất lạnh lùng mạnh mẽ.

Trần Tiểu Túy ở một bên vội vàng nói: “Điều tra rõ rồi, là âm mưu của Hàn Phong nhà họ Hàn. Họ nhờ bạn cấp ba của cô Hạ, tên là Tống Tư Nhã giả vờ là tổ chức party sinh nhật, sau đó lừa cô Hạ tới đây…”

Trần Tiểu Túy thuật lại toàn bộ sự việc.

“Người đâu”.

Diệp Vĩnh Khang bình tình hỏi.

“Tất cả đều đã bị khống chế rồi, đang ở trong phòng bao trên tầng”.

“Cô dắt vài người theo tôi lên đó!”

Phòng bao trên tầng.

“Chúng mày muốn làm loạn à, thả tao ra, biết tao là ai không? Hàn Sách Hổ là chú ba của tao, khi nào quay về nhất định tao sẽ bảo chú tao băm chúng mày ra thành trăm mảnh!”

Hàn Phong hét lên, điên cuồng đạp vào cửa phòng bao, nhưng cửa phòng này đã bị khóa từ bên ngoài rồi.

Bụp!

Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đạp tung.

Diệp Vĩnh Khang bước vào, Trần Tiểu Túy đi theo phía sau.

“Trần Tiểu Túy, mẹ mày uống nhầm uống à, vì một thằng ăn bám mà đối đầu với tao, lẽ nào mày không biết hậu quả sẽ như thế nào sao?”

Hàn Phong rống lên với Trần Tiểu Túy.

Bụp!

Diệp Vĩnh Khang đá một nhát vào người hắn, khiến hắn bay ra đập vào tường, ngã mạnh xuống đất.

“Thằng khốn, đáng lẽ lần trước tao không nên thả mày đi”.

Sự lạnh lùng hiện rõ trong giọng điệu của Diệp Vĩnh Khang.

Hàn Phong phun ra một ngụm máu lớn, cảm giác toàn thân bị va đập mạnh như vừa bị xe tông, lục phủ ngũ tạng khó chịu như bị lửa thiêu đốt.

Nhưng hắn vẫn rất mạnh miệng: “Thằng ăn mày, mày xong đời rồi, chú ba của tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

“Nhưng bây giờ tao có thể cho mày một cơ hội, mày thả tao ra, tao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.

“Nếu không chú ba tao không chỉ băm vằm mày ra thành trăm mảnh mà còn chôn sống cả họ hàng hang hốc nhà mày!”

Diệp Vĩnh Khang không nói gì, chậm rãi bước từng bước tới gần đối phương.

“Mày… mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết đừng có tới đây… á á…!”

Hàn Phong sợ hãi lùi lại, vừa mới nói được một nửa thì đột nhiên gào lên.

Rắc rắc!

Diệp Vĩnh Khang giẫm mạnh lên đùi hắn, sau đó dùng một tay nhấc bổng Hàn Phong lên không trung như một con gà.

Tiếp đó là hàng loạt các cú đấm với độ sát thương mạnh giáng vào mặt của Hàn Phong.

Rắc, rắc, rắc, rắc.

Tiếng xương gãy vang lên như tiếng đốt pháo.

Tiếng hét của Hàn Phong lẫn vào trong đó, nhưng sau đó Hàn Phong đến kêu cũng không kêu nổi nữa rồi.

Khoảng năm phút sau, cơ thể Hàn Phong như một vũng bùn, mềm nhũn trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và đau đớn tột cùng, yết hầu không ngừng phát ra tiếng ực ực.

“Hắn… chết rồi sao?”

Trần Tiểu Túy bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sững sờ, dè dặt hỏi.

“Chết? Vậy thì nhẹ nhàng với hắn quá”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Tôi đánh gãy hết xương cốt và kinh mạch của hắn, nhưng ý thức của hắn vẫn còn rất rõ. Tôi muốn hắn sống không bằng chết!”

Trần Tiểu Túy đột nhiên rùng mình.

Cô ấy cũng được coi là người đã từng chứng kiến sóng to gió lớn, nhưng trước nay chưa từng thấy thủ đoạn nào dã man như vậy.

Xương cốt toàn thân đã vỡ nát nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, cảm giác này, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy đáy lòng lạnh toát…

“Người tên là Tống Tư Nhã đó đâu?”

Diệp Vĩnh Khang thản nhiên hỏi.

“Ở… ở phòng bao bên cạnh…”

Lúc này, Trần Tiểu Túy đến việc nói chuyện cũng không được liền mạch cho lắm, thậm chí có chút sợ hãi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Bụp!

Diệp Vĩnh Khang đá tung cửa, hàng chục thanh niên nam nữ bên trong đều sợ hãi run lên như cầy sấy.

“Không liên quan gì đến chúng tôi, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi, đều là chủ ý của Tống Tư Nhã cả!”

Đám người này không dám cứng miệng, mới một tý mà đã lập tức bán đứng Tống Tư Nhã rồi.

“Ai là Tống tư Nhã”.

Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản, không nghe ra được chút cảm xúc nào.

Phịch!

Tống Tư Nhã quỳ trên mặt đất, cả người run như cầy sấy, lắp bắp nói: “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi cũng là do bị ép thôi, là Hàn Tiểu Xuân gọi điện cho tôi…”

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ vào Tống Tư Nhã: “Để cô ta lại, những người khác đều đánh què một chân cho tôi”.

Đám đàn em của Trần Tiểu Túy lập tức xông vào, dùng gậy bóng chày đập mạnh xuống, đãnh gãy chân từng người một, sau đó lôi ra ngoài như lôi những con chó.

Trong phòng bao chỉ còn lại mình Tống Tư Nhã run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, sợ đến mức không dám nói gì.

“Hàn Tiểu Xuân đâu?”

Diệp Vĩnh Khang bình thản hỏi.

Trần Tiểu Túy trả lời: “Hắn định trốn thoát bằng cửa sổ, kết quả ngã xuống dưới, chết ngay tại chỗ”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Tống Tư Nhã.

“Cầu xin anh tha cho tôi, đừng đánh gãy chân tôi. Tôi là do bị ép mà, tôi không muốn trở thành người tàn tật đâu!”

Tống Tư Nhã nước mắt tuôn trào, không ngừng cầu xin.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng, thầm nghĩ người phụ nữ này thật quá ngây thơ, làm ra chuyện gây hại cho Hạ Huyền Trúc như vậy mà lúc này còn muốn sống sao?

“Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh què cô đâu”.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước tới trước mặt Tống Tư Nhã.

“Cám ơn, cám ơn anh, vậy tôi đi trước đây!”

Tống Tư Nhã vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy chuẩn bị chuồn.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vươn tay túm tóc đối phương, nhấc bổng cô ta lên như một con gà, bước từng bước về phía cửa sổ.

“Nếu cô là do Hàn Tiểu Xuân gọi tới, vậy thì cô xuống đó bầu bạn với hắn đi, yên tâm, chết rồi thì sẽ không trở thành người tàn phế đâu”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đập mạnh cơ thể của Tống Tư Nhã vào cửa sổ.

Choang!

Cửa kính bị đập vỡ trong tích tắc, cơ thể của Tống Tư Nhã cùng văng ra ngoài.

Cùng với tiếng hét thất thanh của cô ta, vài giây sau đó, một tiếng động lớn vang lên ở dưới lầu.

Dưới lầu.

Bên cạnh chiếc xe, Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị kéo cửa đi vào.

“Anh Diệp!”

Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng thu hút can đảm để hét lên.

Những chuyện xảy ra vừa ồi hoàn toàn khiến cô ấy bị sốc.

Lớn bằng này rồi nhưng chưa từng thấy người nào ra tay độc ác như vậy.

Điều khiến cô ấy sợ hãi nhất chính là ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK