Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với cảnh tượng vô cùng bất ngờ này, Hạ Huyền Trúc chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Hàn Phong, hiện tại tôi đã kết hôn rồi, chuyện quá khứ anh đừng nhắc lại nữa. Bây giờ tôi sống rất tốt, tôi rất yêu chồng và con gái mình, xin anh hãy tôn trọng tôi”.

Sau khi phản ứng lại, Hạ Huyền Trúc vội vàng từ chối một cách dứt khoát.

“Huyền Trúc, những chuyện này anh đều biết, nhưng anh không để ý đâu!”

Hàn Phong xúc động nói: “Anh biết mọi chuyện đều là do em bị ép, sau này anh nhất định sẽ đối xử với Tiểu Trân như con gái ruột của mình, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con…”

“Không, tôi không phải là bị ép!”

Hạ Huyền Trúc bình tĩnh nói: “Tôi rất yêu chồng, cũng rất yêu con gái tôi. Hi vọng sau này anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa”.

Nói xong Hạ Huyền Trúc xách túi chuẩn bị rời đi.

“Huyền Trúc, cậu không nể mặt quá rồi đấy”.

Lúc này, Tống Tư Nhã đột nhiên đứng chặn ở cửa, nhìn Hạ Huyền Trúc, thản nhiên nói: “Mình không thể hiểu nổi, anh Hàn đây có chỗ nào thua kém thằng chồng ăn bám của cậu chứ?”

“Cậu có biết bao nhiêu phụ nữ mơ ước được gả cho anh Hàn không? Cậu là một người phụ nữ đã kết hôn, còn có một đứa con gái, thế mà lại coi mình là gái trinh à?”

“Anh Hàn không chê, vẫn để mắt tới cậu, đó là phúc phận của cậu, còn không biết đường mà quý trọng?”

Khi Tống Tư Nhã nói những lời này, cô ta dường như mất đi hết vẻ nhiệt tình và thân thiết vừa nãy với Hạ Huyền Trúc.

Mà thay bằng một sự ác ý và oán hận.

Đúng như cô ta nói, nhà họ Hàn có sự nghiệp lớn mạnh ở Giang Bắc, Hàn Phong đẹp trai phong độ, không biết có bao nhiêu cô gái muốn được nằm trên giường của hắn.

Tống Tư Nhã là một trong số đó, nhưng Hàn Phong chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt cô ta một cái, có lần còn gọi cô ta là gái điếm.

Sau đó nghe nói Hàn Phong luôn nhớ nhung ngày đêm Hạ Huyền Trúc, trong lòng Tống Tư Nhã càng thêm tức giận, thầm nghĩ một con đàn bà đã lấy chồng sinh con thì lấy gì mà so sánh với cô ta chứ?

Hơn nữa trước đây thời còn đi học, bề ngoài cô ta và Hạ Huyền Trúc là chị em thân thiết, thực chất trong lòng cô ta luôn tràn đầy ghen tị và oán hận.

Gia cảnh của Hạ Huyền Trúc tốt hơn cô ta, gương mặt xinh đẹp hơn cô ta, thành tích học tập cũng hơn cô ta mấy bậc, cho dù là về mặt nào cũng đều mạnh hơn cô ta.

Cô ta vẫn luôn không hiểu vì sao lại như vậy.

Sau đó Hạ Huyền Trúc gặp khó khăn, Tống Tư Nhã vui mừng đến mức suýt thì nhảy cẫng lên. Hai năm trước khi đang lái xe đi trên đường, thật ra khi đó cô ta cố ý vượt đèn đỏ, mục đích là muốn sỉ nhục Hạ Huyền Trúc một trận.

Cô ta tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng được người phụ nữ mà mình vẫn luôn ghen tị từ nhỏ đến lớn này. Nhưng không thể ngờ được, Hàn Phong vẫn luôn nhớ nhung không dứt với Hạ Huyền Trúc.

Việc này khiến cô ta càng thêm tức tối trong lòng, vừa nãy còn nhìn thấy người phụ nữ không biết điều này dứt khoát từ chối, cô ta càng thêm nóng máu.

Hạ Huyền Trúc nhìn chằm chằm Tống Tư Nhã bằng ánh mắt khó tin, trong mắt hiện lên một tia thất vọng: “Thì ra ngay từ đầu cậu đã lừa mình đúng không?”

“Phải thì sao?”

Tống Tư Nhã hừ lạnh nói: “Cô chỉ là một con nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, đi chợ mua bó rau cũng phải kì kèo một hai đồng, cô cho rằng mình có tư cách tham gia party sinh nhật của tôi sao?”

“Hôm nay anh Hàn nhìn trúng cô, đó là phúc phận của cô, mẹ kiếp thế mà cô còn đéo biết điều, loại rẻ rách giống như cô…”

Bốp!

Hàn Phong giận dữ vung tay tát một cái, khiển trách: “Tống Tư Nhã, đm cô chửi ai là loại rẻ rách đấy… Bây giờ Hạ Huyền Trúc là người phụ nữ của tôi, sau này cô thử mắng cô ấy một câu xem, bây giờ tôi ra lệnh cho cô, lập tức xin lỗi người phụ nữ của tôi ngay!”

“Anh Hàn, tôi… tôi xin lỗi…”

Tống Tư Nhã bị tát một cái vào mặt, đang định lên tiếng nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Hàn Phong, chỉ đành ôm mặt, miễn cưỡng xin lỗi Hạ Huyền Trúc.

“Huyền Trúc, em đừng sợ, sau này chỉ cần có anh ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt em!”

Hàn Phong vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa xe Ferrari và thẻ ngân hàng, xúc động nhìn Hạ Huyền Trúc nói: “Huyền Trúc, chỉ cần em đồng ý trở thành người phụ nữ của anh, những thứ này đều là của em. Anh thật sự rất thích em, Huyền Trúc, đồng ý với anh đi!”

Hàn Phong càng nói càng phấn khích, hắn trực tiếp vươn tay ra, ôm Hạ Huyền Trúc vào trong lòng, ghé sát môi mình vào môi của Hạ Huyền Trúc.

“Anh buông tôi ra…”

Hạ Huyền Trúc giật mình, vội vàng dùng tay chặn môi của đối phương lại, nhưng Hàn Phong vẫn không chịu dừng lại, dùng một tay kéo tay của Hạ Huyền Trúc ra.

Bốp!

Hạ Huyền Trúc trong lúc gấp gáp, tát mạnh một cái vào mặt Hàn Phong.

Lúc này, toàn bộ phòng bao lập tức yên tĩnh.

Hàn Phong bị tát rồi?

Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt khó tin.

Nhưng trong ánh mắt của Tống Tư Nhã lại đầy vẻ hả hê.

Hàn Phong là ai?

Đó là cậu chủ của một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc, hơn nữa kể từ khi nhà họ Chu sụp đổ, chú ba của Hàn Phong trở thành vua của thế giới ngầm được cả Giang Bắc công nhận!

Sắc mặt Hàn Phong dần dần trùng xuống.

Bầu không khí của cả căn phòng bao cũng trở nên vô cùng trầm mặc, giống như màn dạo đầu của một cơn bão vậy.

“Em dám đánh tôi à?”

Hàn Phong nhìn chằm chằm Hạ Huyền Trúc, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, so với bộ dạng đắm đuối vừa nãy, bây giờ như đổi thành một người khác vậy.

Nói cách khác, bộ dạng của hắn lúc này mới chính là con người thật của hắn.

“Là anh không tôn trọng tôi trước!”

Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, kiên định đáp lại một câu, sau đó xoay người định đi.

Bốp!

Tống Tư Nhã đột nhiên tát vào mặt Hạ Huyền Trúc: “Đánh người xong định đi à, không có cửa đâu!”

Lần này, Hàn Phong không ngăn cản Tống Tư Nhã nữa.

Tống Tư Nhã được đà lấn tới, túm tóc Hạ Huyền Trúc: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi anh Hàn!”

Hạ Huyền Trúc lập tức hoang mang cực độ, trong lúc cấp bách dùng túi xách đập vào mặt Tống Tư Nhã, nhân lúc cô ta đang hoảng hốt, vội vàng chạy lao ra cửa!

“Con chó, định chạy à!”

Tống Tư Nhã đang định đuổi theo nhưng Hàn Phong lại lạnh lùng nói: “Không cần đuổi nữa, hôm nay cô ta đừng hòng thoát khỏi bàn tay của tôi!”

Hạ Huyền Trúc lo lắng sẽ có người đuổi theo sau, sau khi ra khỏi cửa lập tức tìm nhân viên phục vụ nhưng cô bàng hoàng phát hiện, cả hành lang không một bóng người.

Tất cả phòng bao trong khu giải trí này đều yên tĩnh lạ thường, đến một bóng người cũng không có.

Đến cả thang máy cũng bị khóa rồi!

Hạ Huyền Trúc phải chạy xuống theo đường cầu thang bộ, khó khăn lắm mới tới được cửa chính, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.

“Có ai không, mở cửa ra!”

Hạ Huyền Trúc đẩy mạnh cánh cửa nhưng nó đã bị khóa chặt rồi, hoàn toàn không thể nào đẩy được.

Trong lúc kêu cứu, Hạ Huyền Trúc lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.

Nhưng vẫn chưa kịp nhấn gọi thì một bàn tay ở phía sau chộp lấy điện thoại của cô.

Đằng sau cố là bảy tám người đàn ông với ánh mắt u ám.

Tên dẫn đầu trông giống như đầu gấu xã hội đen.

Bộp!

Hàn Tiểu Xuân trực tiếp thả rơi chiếc điện thoại xuống đất, nhìn Hạ Huyền Trúc một cách đầy ẩn ý: “Đừng tốn công vô ích nữa, anh Hàn vì muốn xơi được cô mà đã tốn không ít tâm tư đấy”.

“Cả cái club này đã được anh Hàn bao thầu hết rồi. Cho dù cô có hét khàn cả cổ cũng không ai trả lời cô đâu. Ngoan ngoãn biết điều chút đi, ha ha ha, mang người lên cho tôi!”

Vài người đàn ông cường tráng lập tức lao tới kéo cánh tay của Hạ Huyền Trúc, đưa cô lên lầu.

Hạ Huyền Trúc cố gắng vùng vẫy hét lớn, nhưng không có tác dụng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK