Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghe cho kỹ đây, chuyện này sống để bụng, chết mang theo, không được tiết lộ ra bên ngoài!"

"Ngoài ra, không ai được phép theo tỳ tiện truy cứu vấn đề này mà không có sự cho phép, càng không được phép điều tra người đó hoặc thực hiện bất kỳ hành động nào mà không được phép!"

Tần Long Tượng nghiến răng ra lệnh.

"Rõ!"

Đám đàn em đồng thanh đáp lại, họ chắc chắn sẽ không dám làm trái lời của Tần Long Tượng.

Chỉ là trong lòng mỗi người đều có chung một thắc mắc, cho dù người đó giỏi đánh đấm đi nữa, không phải ông Tần sợ hắn rồi đấy chứ?

Mà điều khiến họ ngạc nhiên nhất, đó là lần đầu tiên họ thấy ông Tần hoảng hốt như vậy, trong mắt họ ông Tần chưa bao giờ sợ hãi điều gì.

Trở lại biệt thự, Tần Long Tượng vẫn còn vương vấn nỗi sợ, tay cầm tách trà vẫn không khỏi run lên.

"Bố, con chưa bao giờ thấy bố sợ hãi như vậy".

Tần Hạc ở bên không khỏi hỏi, trong mắt gã bố gã là một người cái gì cũng không sợ, hôm nay sao có thể sợ như vậy?

"Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa".

Tần Long Tượng uống một hớp trà lớn, cảm xúc lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nhắc tới chuyện đã xảy ra, trong mắt vẫn còn vẻ kinh hãi.

Trên thực tế, ngay cả bản thân ông ta cũng không thể nói rõ được cảm giác này.

Ông ta lăn lộn từ tầng đáy xã hội lên đến được ví trị ngày hôm nay, từ ngày đầu tiên bước chân vào giang hồ, Tần Long Tượng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào, rất ít người theo con đường này mà có một kết thúc tốt đẹp.

Vì vậy, cái chết cũng không quá đáng sợ đối với ông ta.

Nhưng loại sợ hãi kia không liên quan gì đến cái chết.

Khi Diệp Vĩnh Khang đặt tay lên vai hắn vừa rồi, cả người như bị điện giật, cảm giác giống như phản ứng bản năng của sinh vật gặp thiên địch vậy.

Ông ta hoàn toàn tin rằng nếu kẻ đó có ý muốn giết người, họ sẽ bị xóa sổ ngay lập tức!

Diệp Vĩnh Khang lúc này trông vô cùng bình tĩnh, chuyện nhỏ vừa rồi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Núi thây biển máu đều đã trải qua rồi, vài tên côn đồ cỏn con đương nhiên sẽ không làm anh bận tâm.

"Vừa rồi cô nghĩ gì vậy?"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói.

Trần Tiểu Túy ngồi ở ghế phụ lái, ngây người ra từ đầu đến cuối, nghe thấy giọng của anh mới phản ứng kịp: "A, nghĩ cái gì cơ?"

"Chặn đạn cho tôi".

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tuy rằng cô không phản ứng kịp, nhưng tôi có thể cảm nhận được nếu viên đạn chậm hơn chút nữa, cô chắc chắn sẽ lao lên".

Diệp Vĩnh Khang hơi bất ngờ trước phản ứng vừa rồi của Trần Tiểu Túy.

Mặc dù anh và Trần Tiểu Túy có chút tình bằng hữu, nhưng chắc chắn không đủ để đổi mạng.

Ít nhất nếu lúc nãy đổi thành anh, Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không đỡ đạn cho Trần Tiểu Túy đâu.

"Tôi, tôi …"

Trần Tiểu Túy đột nhiên nhận ra rằng ngay cả bản thân cô ấy cũng không giải thích được tại sao vừa rồi mình lại có phản ứng như vậy.

Cô ấy không phải là thánh, cô ấy chỉ là một nhà kinh doanh vì lợi nhuận, mặc dù cô ấy đã làm từ thiện rất nhiều nhưng mục đích cuối cùng của những hành vi đó là mở đường cho danh tiếng của chính cô ấy để thu được lợi ích lớn hơn trong tương lai.

Nếu là chuyện không có lợi cho bản thân, hoặc thậm chí gây tổn hại đến lợi ích của mình, cô ấy sẽ không bao giờ làm.

Nhưng tại sao vừa rồi ...

"Không cần biết cô nghĩ như thế nào, nhưng tôi chỉ có một câu. Tôi công nhận cô là bạn tôi, sau này có việc gì cứ ới tôi một tiếng".

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, tuy rằng câu này nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu để những người ở ngoại vực quen biết với Diệp Vĩnh Khang nghe được, có lẽ sẽ chảy nước miếng vì ghen tị mất.

Bởi vì họ hiểu rất rõ việc trở thành bạn của Điện Chủ Điện Long Thần có ý nghĩa gì.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến nơi Trần Tiểu Túy sống.

Trần Tiểu Túy chậm rãi tháo dây an toàn ra, cuối cùng lấy hết can đảm: "Anh Diệp, hay anh vào nhà tôi ngồi chút đi".

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Hôm khác đi, tôi còn phải đi đón con gái nữa".

"Ồ ... vậy được ..".

Xe của Diệp Vĩnh Khang phóng đi như bay.

Trần Tiểu Túy không lên lầu ngay mà đứng ngây người nhìn hướng xe của Diệp Vĩnh Khang.

Không biết tại sao, trong lòng cô ấy bỗng thấy mất mát vô cùng.

Người đàn ông này có một xuất thân bí ẩn, có vẻ như là người toàn năng nhưng lại bình dị dễ gần, không hề làm giá, đồng thời rất yêu thương vợ và con gái của mình.

Người phụ nữ tên Hạ Huyền Trúc đó có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới!

Khi Diệp Vĩnh Khang lái xe đến cổng trường mẫu giáo, thì vừa đúng lúc tan học.

"Bố!"

Diệp Tiểu Trân tết tóc hai bím, khoác một chiếc cặp nhỏ, giang hai tay vội vàng chạy về phía Diệp Vĩnh Khang.

"Con gái ngoan, để bố ôm một cái nào!"

Diệp Vĩnh Khang nhấc Diệp Tiểu Trân nâng qua đỉnh đầu.

Mỗi lần Diệp Vĩnh Khang ở với con gái, anh lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

"Bố, Tiểu Trân nhận lỗi với bố, Tiểu Trân hôm nay đã làm sai".

Hai tay Diệp Tiểu Trân mân mê góc áo, trông vô cùng áy náy.

"Hả? Tiểu Trân đã làm gì sai?"

Diệp Vĩnh Khang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay xoa nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Tiểu Trân, cười khẽ.

"Chú Diệp, Tiểu Trân không làm gì sai!"

Lúc này Âu Dương Thiết Đản mặc quần yếm, tóc bổ luống vội vàng đi tới, nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, nhìn Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: "Chú Diệp, hôm nay Tiểu Trân không làm gì sai cả".

"Là người ta đã giật đồ chơi của Tiểu Trân trước, sau đó mắng Tiểu Trân. Tiểu Trân chỉ tức giận và mắng lại thôi".

"Nhưng đừng lo, chú Diệp, con đã đánh mấy đứa đó cho Tiểu Trân rồi. Nếu còn dám trêu chọc Tiểu Trân nữa, con sẽ đánh cho chúng rơi hết răng ra đất!"

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Đúng vậy, Thiết Đản nói đúng, cũng không phải con đi chọc ghẹo người khác trước mà".

Diệp Tiểu Trân cúi đầu nói: "Nhưng mẹ nói cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được mâu thuẫn với mấy bạn khác…"

"Đừng nghe lời mẹ, nghe lời bố, chỉ cần không phải lỗi của con, ai trêu chọc con, con đều có quyền đánh lại!"

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.

"Đúng vậy, chú Diệp nói đúng, Tiểu Trân đừng lo, tớ nhất định sẽ giúp cậu, cậu đánh ai, tớ sẽ giúp đậu đánh người đó!"

Âu Dương Thiết Đản giơ nắm đấm nhỏ của mình lên, giống như một đại ca uy phong.

Diệp Vĩnh Khang bật cười, càng ngày càng ngưỡng mộ anh chàng nhỏ bé Âu Dương Thiết Đản, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cậu nhóc đã sở hữu một tinh thần hào hiệp và đầy trách nhiệm.

"Chú Diệp, xe buýt của cháu đến rồi. Cháu trước đây. Ngày khác chú nhất định phải dẫn Tiểu Trân đến đường Mười Tám chơi đấy. Phòng gội đầu bên đó đều là nhà cháu mở, cháu sẽ đãi chú!"

Âu Dương Thiết Đản nhanh nhảu nhảy lên xe buýt với chiếc cặp nhỏ trên lưng, mỉm cười vẫy tay với Diệp Vĩnh Khang và Diệp Tiểu Trân qua cửa sổ.

Diệp Vĩnh Khang cũng cười chào tạm biệt Âu Dương Thiết Đản, sau đó cười nói với Diệp Tiểu Trân: "Thiết Đản vẫn còn nhỏ như vậy sao lại đi xe buýt một mình? Hôm nay bố cậu nhóc không đến đón sao?"

Diệp Tiểu Trân bóc một viên kẹo nhét vào miệng Diệp Vĩnh Khang, nói: "Bố của Thiết Đản hiếm khi đi đón cậu ấy lắm. Cậu ấy luôn tự mình đi xe buýt".

"Thiết Đản nói bố cậu ấy rất bận, ngày nào cũng phải đi đòi nợ, chém người, còn phải quản hơn một trăm cô gái xinh đẹp, bố, con nghĩ bố Thiết Đản rất là giỏi luôn đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK