Chương 1142
Chiếc xe dần dần dừng lại Mộ Ngọc My xuống xe liền nhìn thấy Mạn Nhi khuôn mặt đầy bụi đất. Cô ta đi tới bên cô bé thể hiện đau lòng: “Mạn Nhị, trên mặt làm sao bẩn như vậy?!
Mạn Nhi lập tức trở lên hoảng sợ.
Cô bé đột nhiên quay đầu đi, muốn chạy đã bị Mộ Ngọc My kéo ôm vào trong lòng.
“Có chuyện gì thế? Sao thấy cô lại chạy?!
“Cô đừng trạm vào tôi!
Mạn Nhi thấy cô ta ôm chặt lấy mình, cô bé cầm lấy tay của Mộ Ngọc My hung hãn cắn một cái.
Mộ Ngọc My hét lên một tiếng, theo bản năng đem cô bé đẩy ra.
Mạn Nhi lảo đảo mấy bước, rất may không có ngã xuống. Lập tức hướng trong biệt thự chạy đi Bạc Ngạn Thiên khẩn trương chạy đến: “Ngọc My, không có sao chứ?
“Không sao ạ…”
“Con bé cẩn con?” Bạc Ngạn Thiên nắm tay cô ta nhìn một cái. Mạn Nhi cần mặc dù nặng, nhưng mới vừa cắn đã bị Mộ Ngọc My đấy ra, vết răng cắn qua không hề sâu.
“Ông nội, không có chuyện gì… Trẻ con, vẫn chưa hiểu chuyện!
Mộ Ngọc My làm ra vẻ tự nhiên hào phóng: “Sau này, con sẽ nghĩ cách cùng Mạn Nhi bồi dưỡng tình cảm. Dù sao, khi con với Tuấn Phong kết hôn rt Con chính là mẹ của Mạn Nhị, sao có thế xa cách nhau được!
“Ừm, đúng thế” Bạc Ngạn Thiên gật đầu một cái, biểu thị đông ý: “Đúng là phải với con bé bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn!
Mộ Ngọc My nói tiếp: “Con thấy con bé ngã bẩn hết người, muốn đem con bé đi lau rửa một chút, cúng muốn nghĩ cách dỗ dành con bé.!
Bạc Ngạn Thiên yên tâm vui vẻ gật đầu một cái Mộ Ngọc My đối với Mạn Nhi có tấm lòng này, ông đã rất hài lòng.
Mộ Ngọc My vừa đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Mạn Nhi trốn ở góc tường tầng hai. Vừa thấy được cô ta, lại trốn vào phía sau một chút.
“Mạn Nhi!
Mộ Ngọc My hướng về phía cô bé mỉm cười thân thiện, tiến tới chỗ cô bé.
Lúc cô ta đi lên tầng, Mạn Nhi muốn chạy trốn. Mộ Ngọc My vội vàng ba bước biến thành hai bước, bước nhanh tới, nắm được mái tóc của cô bé.
“A..” Mạn Nhi kêu đau một câu.
Mộ Ngọc My nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có ai, trên mặt tươi cười cùng dịu dàng đều biến mất không còn lại gì. Khuôn mặt trở lên độc ác nói: “Cho mặt mũi mà không cần có phải không? Tao đối mày tốt, đối mày cười, mày lại đẩy tao, cần tao? Mày là chó à?!
Mạn Nhi cảm thấy thật đáng sợ.
Mộ Ngọc My tiếp tục đe dọa: “Nếu mày còn như thế, có tin hay không tao đem mày từ trên tầng ném xuống?
Câu uy hiếp này, quả nhiên có hiệu quả.
Mạn Nhi hai mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn cô ta, nhưng cũng không dám tránh.
Mộ Ngọc My nắm lấy cánh tay cô bé, kéo cô bé đi về phía phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm, cô ta đem Mạn Nhi đẩy vài trong, cúi người đem quần áo của Mạn Nhi hai ba cái đã cởi ra.
Cô ta vừa điều chỉnh nước trong bồn tắm vừa nói với Mạn Nhi: “Dì tắm cho con nha? Có được không nào?!