Chương 131
Vân Giai Kỳ cảm thấy vui vẻ bởi sự hiểu chuyện và ngoan ngoãn của cô bé, nhưng lại rất đau lòng.
Mạn Nhi thực sự rất hiểu chuyện.
Ngay cả khi cô không thể làm được những chuyện đã hứa, nhưng Mạn Nhi cũng sẽ không thực sự giận dỗi với cô.
Cô quá bận và thời gian ở bên cạnh Mạn Nhi lại rất ít, vì vậy Mạn Nhi chỉ mong muốn cô có thể ở bên cạnh bé nhiều hơn mà thôi.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chơi cùng với anh Vũ Minh”
Khi cô bé nhắc đến Vũ Minh thì cười rất ngọt ngào: “Anh ấy sẽ ở bên cạnh con”
Khi Vân Giai Kỳ nghe thấy tên của Vũ Minh thì ngơ ngác.
Mạn Nhi bỗng nhiên dè dặt hỏi: “Mẹ, mẹ có thích anh Vũ Minh không ạ?”
“Ừm, thích chứ” Cô không biết tại sao Mạn Nhi lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời Tiểu Vũ Minh là con trai của cô thì cô làm sao lại không thích chứ?
Mạn Nhi nghe thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nũng nịu nói: “Mạn Nhi cũng rất thích anh Vũ Minh ạ!”
“Ừm, Vũ Minh chắc chắn cũng rất thích Mạn Nhi nhỉ?”
“Vâng ạ!”
“Vậy thứ hai các con chơi vui vẻ nhé, đợi sau khi mẹ về thì mẹ chắc chắn sẽ đền bù thật tốt cho Mạn Ni “Dạ được ạ!”
Cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra một kẽ hở.
Bạc Tuấn Phong đứng ở trước cửa, nhìn Vân Giai Kỳ ngồi ở trên giường nói chuyện video với Mạn Nhi, lưu luyến không nỡ ngắt máy, cặp lông mày lưỡi mác khẽ cau lại.
Ngăn cách bởi một cánh cửa, anh nghe thấy được giọng nói của Mạn Nhi.
Nhận ra anh đang ở ngoài cửa, Vân Giai Kỳ không dám nói nhiều với Mạn Nhị, vì vậy nói: “Mạn Nhi hôm nay vẫn còn lớp sở thích đúng chứ?”
“Vâng ạ, múa ba lê ạ”
“Mạn Nhi ngoan, phải đi học thật tốt đấy. Mẹ ngắt máy đây!”
Mạn Nhi vội vàng cầm lấy điện thoại và nũng nịu nói: “Mẹ hôn đi rồi mới ngắt máy!”
“Được thôi, chụt chụt chụ Mạn Nhi ở đầu dây bên kia cũng chu cái miệng nhỏ nhắn ra, hôn vài cái “chụt chụt” vào điện thoại.
Hai mẹ con không gặp nhau hai ngày mà như cách ba thu vậy.
Vân Giai Kỳ dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng hôn nữa, con cứ hôn nữa là mẹ cũng không nỡ ngắt máy mất. Mạn Nhi ngắt máy trước đi”
Mạn Nhi gật đầu, vẫy tay với Vân Giai Kỳ: “Tạm biệt mẹ!”
Mạn Nhi cũng lưu luyến nhìn chằm chằm hồi lâu mới kết thúc cuộc gọi video.
Vân Giai Kỳ đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, khoá màn hình lại và quay người nhìn ra hướng cửa, nhưng không có ai cả.
Ánh mắt của cô bỗng nhiên rơi vào cặp đựng giấy tờ.
Vân Giai Kỳ suy nghĩ một hồi mới lấy cuốn séc từ trong cặp đựng giấy tờ ra.
Trong phòng khách, quần áo của Bạc Tuấn Phong đã được giặt sạch sẽ và mang đến Anh đã thay áo, chiếc áo len trắng như tuyết phối với chiếc áo khoác dài màu đen, khiến cho cả người càng thêm ngay thẳng và gọn gàng.
Vân Giai Kỳ đột nhiên đi đến trước mặt anh, dùng ngón tay giơ tấm séc đã điền số ra trước mặt anh.
“Đây là của anh”
Vừa nói, cô vừa đưa tấm séc đến trước mặt anh.
Bạc Tuấn Phong cau mày lại và liếc nhìn tấm séc một cái, nghi hoặc nhìn sang cô và có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng nói ra một câu: “Cái này xem như là thù lao “phục vụ” của anh vào tối qua”
hục vụ?” Anh không ngừng suy ngẫm về hai từ này, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ này, thực sự nóng lòng muốn gạt bỏ quan hệ với anh.
Hoá ra, cô xem anh ngày hôm qua là một loại “phục vụ”?
Tấm séc này, xem như là thù lao của anh?
Bạc Tuấn Phong nhận lấy tấm séc, nhìn lướt qua, người phụ nữ này thản nhiên điền vào lại là ba mươi tỷ.
Danh Sách Chương: