Chương 1192
Cô đã không còn tỉnh táo nữa rồi.
Tài xế hễ nghe thấy cảm giác hơi chút ngượng ngùng, vô lăng sắp không giữ được nữa rồi, nếu có thế anh rất mong có thế khâu chặt tai của anh lại.
Bạc Tuấn Phong cũng cởi áo khoác ra, che lên người cô.
Vân Giai Kỳ vốn dĩ là rất nóng rồi, bộ áo khoác này bọc lấy cô, làm cho cô có cảm giác sắp bị nướng thành than rồi “Nóng… ôi ôi quá nóng rồi…”
Cô thật sự là rất muốn giải thoát, Quá nóng rồi Vân Giai Kỳ một tay nằm lấy cà vạt của anh: “tên khốn, anh cởi đi, cởi quần áo ra đi..”
Bạc Tuấn Phong mặt lạnh vô cùng, lạnh thấu xương luôn.
Trong xe ánh sáng rất tối.
Bên ngoài xe thì cảnh đường phố trôi qua thật nhanh.
Đèn đường rọi qua cửa xe, mặt của Bạc Tuấn Phong nhấp nháy không ngừng, ánh sáng lúc rõ lúc tối, càng làm tô thêm hơi thở mấy phần lạnh lẽo của anh.
Ánh mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên chú ý tới trên đôi môi mỏng của anh.
Môi của anh, mỏng gọn mà lại tràn đầy cảm giác khó tiếp cận.
Đặc biệt là dạng hình thoi của đôi môi, sắc nhọn như con dao vậy.
Lúc mà xe đi vào đường hầm, cô nhanh chóng lấy hết sức lôi anh vào người.
Trong xe là một màu xám x{t.
Bạc Tuấn Phong chỉ cảm thấy một đôi môi kiều diễm ấm áp, sưởi ấm trên khóe môi của anh.
Bạc Tuấn Phong mở to đôi mắt ngạc nhiên vô cùng, một giây sau đó.
‘Vân Giai Kỳ ôm lấy sau gáy của anh, chủ động hôn anh.
Giữa răng và môi, còn kẹp con át tép có mùi rượi.
Giống như là bị lưỡng điện đi qua vậy.
Bạc Tuấn Phong ánh mắt chớp lên liền sắc nhọn.
Anh một tay khóa chặt tay của Vân Giai Kỳ ở phía sau, giữ lấy cô ở phía dưới người.
Hành động đột ngột lái xe hồi hộp đến mức liền nhấn ga, chiếc xe phi nhanh qua đường hầm, liếc nhanh qua kính chiếu hậu, lại nhìn ghế sau, Bạc Tuấn Phong giữ Vân Giai Kỳ vào người mình.
Cảnh tượng không thể tả được!
Không lẽ nào!
Thời gian tới khách sạn có chút đường vậy mà cũng không kìm chế được sao?
Thanh niên bây giờ thật là!
Bạc Tuấn Phong ánh mắt nghiêm nghị, trừng mắt cảnh cáo nhìn anh “Biết lái xe không hả?”
“Lái xe cho cẩn thận vào.”
“Vâng thưa ngài.
Xe một chốc liền tới khách sạn.
Cửa xe vừa mở ra, Bạc Tuấn Phong liền bế Vân Giai Kỳ xuống xe.
Vân Giai Kỳ toàn thân mềm nhũn, trong lòng anh giống như dòng nước suối trôi qua vậy.
Bạc Tuấn Phong đi tới trước quầy lễ tân: “Cho một phòng nhé.”
Lễ tân vửa ngẩng đầu lên hễ nhìn thấy Bạc Tuấn Phong trong nháy mất nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của anh làm mê hoặc rồi Người đàn ông này quá đẹp rồi!
Anh trong lòng đang ôm Vân Giai Kỳ, chỉ ôm một tay, nhìn cảm giác nhẹ như không, qua bộ comple có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp hocmon nam tính của anh.
Cô ấy đỏ mặt, lê phép nói: “Chào ngài, xin mời xuất trình chứng minh thư của hai người ạ”