Chương 880
Mộng Yến Mi nhìn phía dưới cầu thang chỉ thấy Vân Giai Kỳ ngã xuống dưới nằm đó không người vây quanh cô. Vân Giai Kỳ cái gì cũng không nhìn thấy rõ, cái già cũng không thấy chỉ cảm giác có không ít người vây quanh luống cuống đỡ cô dậy.
Tiếp sau đó Mộng Yến Mi nổi giận xông tới trước mặt cô, Vân Giai Kỳ mới ngửi thấy mùi hương trên người bà ta, “bốp”một tiếng, Mộng Yến Mi đánh thật mạnh vào mặt cô.Vân Giai Kỳ che mặt khó tin quay đầu lại ngơ ngác nhìn về phía Mộng Yến Mi.
“Vân Giai Kỳ! Cô thật là tâm địa độc ác! Cô thấy Thanh Thủy mang thai rồi, bản thân cô tức giận không giữ được con vì vậy cô cũng muốn giết đứa con của con bé phải không?”
Toàn bộ người xung quanh ngây người. Mộng Yến Mi nghiến răng nghiến lợi trừng cô, bà ta dám chắc con của Vân Giai Kỳ không còn nữa thấy bụng của Lâm Thanh Thủy mang thai, nhất định không thể nhịn được nên ra tay đẩy con bé xuống cầu thang! Ác phụ này! Quả nhiên giống như lời đồn tâm địa rắn đốc.
Vân Giai Kỳ không nói gì chỉ cảm thấy đầu óc nặng tríu, Mộng Yến Mi còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên nhìn thấy sau gáy Vân Giai Kỳ một dòng máu chảy xuống. Chảy máu rồi!
Mộng Yến Mi còn cho rằng bản thân mình ra tát mạnh quá rồi, có một số người bàn luận nói: “Có phải lúc ngã xuống ngã toét đầu rồi không?”
“Chảy máu rồi! Nhất định là đụng ngã toét đầu rồi!” Âm thanh vang bên tai càng lúc càng mơ hồ. Vân Giai Kỳ cảm thấy bản thân sắp đứng không vững rồi, chân mềm nhũn nhưng được sức lực ôm lại.
Mùi hương dịu nhẹ quen thuộc truyền đến. Mùi hương này rõ ràng là của Bạc Tuấn Phong. Là anh… Vân Giai Kỳ ôm trán cau mày, cô cố gắng giữ cái đầu choáng váng lại liền nghe Mộng Yến Mi nói: “Bạc Tuấn Phong! Sao con lại tới đây?”
“Giai Kỳ, em sao rồi” Bạc Tuấn Phong thấy máu phía sau đầu cô chảy không ngừng, lòng anh kinh sợ hoàn toàn không nghe Mộng Yến Mi nói gì. Mộng Yến Mi lập tức nói: “Cô ta tự †ạo nghiệp chướng không đáng sống! Tôi hôm nay dẫn Lâm Thanh Thủy đi khám thai không ngờ đụng phải cô ta! Cô ta thật hung ác muốn đẩy Lâm Thanh Thủy xuống cầu thang nhưng cô ta không ngờ lại tự mình ngã xuống. Đây không phải là tự làm tự chịu hay sao?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn Mộng Yến Mi. Mộng Yến Mi bị ánh mắt của anh dọa sợ lùi lại nửa bước. Bà ta nhất thời lo lắng giải thích nói: “Tuấn Phong, con sao lại dùng ánh mắt đó nhìn dì như vậy?” Bà ta đương nhiên phải bảo vệ Lâm Thanh Thủy. Dù sao đứa trẻ cô ta đang mang là hy vọng của Cung Bắc! Bà ta không muốn cốt nhục trong bụng Lâm Thanh Thủy có chút tổn thương nào.
Bạc Tuấn Phong nói: “Đưa cô ta đi!” Mộng Yến Mi nói: “Dì còn chưa lấy được báo cáo…”
“Sau này còn dám để người phụ nữ này xuất hiện trước mặt tôi, tôi xin thề cho dù là Lâm Thanh Thủy còn có đứa con trong bụng cô ta dì đừng hòng giữa được” Nói xong Bạc Tuấn Phong nhấc bổng Vân Giai Kỳ lên sải bước rời đi.
Lâm Thanh Thủy cuộn mình vào một góc lo lắng sợ hãi.
Vừa rồi ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn cô ta giống như lưỡi kiếm sắc bén vậy. Cô ta hoài nghỉ nếu không nhờ Mộng Yến Mi bảo vệ, Bạc Tuấn Phong đã muốn đâm cô ta rồi. Mặc dù cô ta không biết vì sao Mộng Yến Mi bảo vệ cho mình nhưng… Nếu thật sự chọc giận Bạc Tuấn Phong mười người như Mộng Yến Mi cũng không thể bảo vệ nổi cô ta!
“Dì Cung..” Lâm Thanh Thủy uất ức nói: “Con không ngờ lại xảy ra chuyện này…”
“Sau này bớt gây thêm chuyện phiền phức giúp dì, nhìn thấy loại người này con tốt nhất tránh xa một chút nếu không dì cũng không bảo vệ nổi con”
“Dạ…”
Bạc Tuấn Phong đưa Vân Giai Kỳ trở lại phòng bệnh, mấy y tá lập tức đi theo vào. Nhìn thấy đầu Vân Giai Kỳ toàn là máu bị dọa sợ thở hổn hển: “Sao lại như vậy…” Bạc Tuấn Phong liếc nhìn bọn họ, đột nhiên nổi giận: “Tôi không phải kêu mấy cô đi theo cô ấy cho tốt hay sao?”
“…” Y tá sợ hãi không dám lên tiếng. Vân Giai Kỳ nói: “Anh ầmï cái gì vậy? Anh chỉ biết trút giận lên người khác thôi à?