Chương 187: Chú nhìn cháu chằm chằm như thế làm gì?
Bạc Tuấn Phong đưa cổ tay lên kiểm tra thời gian, đã muộn rồi, cũng không còn sớm nữa, lúc này hầu như các nhà hàng đều đã đóng cửa.
Anh liếc nhìn về phía giường.
Vân Giai Kỳ ôm chặt lấy Tiểu Vũ Minh, đôi mắt nhảm nghiền ngủ.
Cô vốn rất mệt mỏi, vì vậy, trong chốc lát không hẹn trước cũng ngủ thiếp đi.
Thấy thế, anh quay lại nói với Mạn Nhi: “Chúng ta ra cửa hàng tiện lợi ăn gì đó chút đã”
Mạn Nhi im lặng gật đầu.
Bạc Tuấn Phong ôm cô bé vào lòng rồi đứng lên.
Mạn Nhi giật mình hoảng sợ khẽ hô một tiếng, sau đó mau chóng bịt miệng lại, hơn nữa cũng không dám cúi đầu xuống xem.
Người đàn ông này cao quá!
Cô bé bị ôm vào trong lòng, hai chân lơ lửng trên không trung khoảng một mét, cô bé vô thức dùng bàn tay bé nhỏ của mình bám chặt lấy bả vai người đàn ông.
Bạc Tuấn Phong khẽ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Nhi, cô bé vừa thấy anh chăm chú nhìn mình, bàn tay nhỏ bé duỗi ra, che khuất ánh mắt của anh lúc này.
“Chú nhìn chăm chằm cháu làm gì thế?”
Đôi môi Bạc Tuấn Phong khẽ nhếch lên cười.
Cô bé này còn biết xấu hổ cơ đấy.
Mạn Nhi nhẹ hơn rất nhiều so với Tiểu Vũ Minh, anh một tay bế Mạn Nhi trông chẳng khác nào đang bế một con búp bê lớn cả.
Người đàn ông một tay bế Mạn Nhị, tay còn lại đút vào túi quần, thân hình cao lớn thẳng tắp bước ra cửa.
Mạn Nhi vô thức rụt đầu lại, bàn tay nhỏ bé vội vàng che chặt trán mình, bởi vì người đàn ông này rất cao, mà cô bé lại đang bị ôm trong lòng, nhất thời có cảm giác như mình sẽ đâm trúng phải khung cửa vậy.
Bạc Tuấn Phong đưa tay lên bảo vệ đầu thay cô bé, hơi cúi thấp người xuống, ra khỏi phòng bệnh.
Bên cạnh bệnh viện là trung tâm Thương mại Quốc tế.
Trong trung tâm Thương mại Quốc tế có một cửa hàng tiện lợi hoạt động cả hai mươi tư giờ.
Ngoài cửa hàng tiện lợi ra, còn có các loại thức ăn nhanh.
Mạn Nhi vốn đã buồn ngủ, vì thế nên Bạc Tuấn Phong định cho cô bé ăn chút gì đó trước, sau đó mới quay về bệnh viện ngủ.
Người đàn ông này vừa bế đứa bé sải bước vào cửa hàng tiện lợi, vừa bước đến cửa đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Trung tâm Thương mại Quốc tế bao gồm rất nhiều cửa hàng Sang trọng.
Hiện tại cũng đã muộn, nhân viên bán hàng làm thêm giờ cũng chuẩn bị tan làm, đang định đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, tự dưng đột nhiên lại gặp phải đại soái ca trong tay đang bế một bé gái đi vào, ai nấy cũng đều ngây người nhìn.
“Oa, mau nhìn anh trai đó đi, đẹp trai thật đấy..”
“Đẹp trai, đúng là đẹp trai thật…Mà cậu có nhìn thấy chiếc áo khoác trên người anh ấy kia không?”
“Hàng đặt thu đông cao cấp của của Armani?”
“Một đơn đặt là khoảng hơn ba trăm năm mươi triệu đấy! Cao phú soái thật kìa!”
Đã là nhân viên trong những cửa hàng xa xỉ thế này, làm gì có ai không có mắt chứ.
Đôi mắt của họ giống như máy quét, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được tất cả các loại đồ có giá trị trên người của Bạc Tuấn Phong.
Một cái áo khoác Armani cao cấp hơn ba trăm triệu, bên trong là áo sơ mi hơn ba chục triệu của hãng Thomas.Mason, phía dưới là đôi giày làm từ da cá sấu của hãng .John Lobb khoảng hai trăm chín mươi triệu đồng.
Từ đầu đến chân, chẳng có chỗ nào không có hàng hiệu cả.
Ngay sau đó, họ nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay của Bạc Tuấn Phong.
“Chiếc đồng hồ trên tay anh ta kia, thuộc dòng Patek Philippe SkyMoon Tourbillon đúng không?”
“Đâu để tớ xem đã..”
Ngay sau đó, hai người phụ nữ hít một hơi thật sâu.
“Thực sự đó đúng là…”
“Cái này phải khoảng cỡ ba mươi lăm tỷ đó!”
“Trên tay anh ta hình như là loại 5002P, vậy thì phải hơn ba lăm tỷ rồi “Trong trung tâm Thương mại Quốc tế của chúng ta, chỉ có duy nhất một quầy chuyên doanh Gucci là mặt tiền của cửa hàng, hợp đồng cho thuê có đâu cũng chỉ là mười bảy tỷ một năm thôi, còn không bằng nổi một cái đồng hồ của anh ta…Đây là siêu cấp kim cương cao phú soái rồi!”
“Nhưng mà, tớ còn nghe nói là 5002P là hàng có giới hạn đó”
“Tớ biết, chỉ Bạc gia có thôi mà”
“Không lẽ đó là Bạc Tuấn Phong đấy chứ?”
“Không thể nào, cậu nghĩ một người như Bạc Tuấn Phong lại bế một bé gái vào cửa hàng tiện lợi địa phương này, trong thời gian đã muộn thế sao?”