Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Tỉnh lại

Mạn Nhi kinh ngạc và vui mừng nói: “Anh tỉnh lại rồi!”

Vân Giai Kỳ thấy thế cũng bước tới mép giường, cúi người xuống nắm tay Bạc Vũ Minh: “Vũ Minh tỉnh rồi à?”

Bạc Vũ Minh chép chép miệng, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi. Bởi vì lượng thuốc mê quá lớn nên cho dù đã qua cấp cứu nhưng mà vẫn còn chút thuốc lưu lại trong cơ thể cậu bé, đến giờ cậu bé vẫn còn buồn ngủ cực kỳ.

“Phù…”

Thấy cậu bé tỉnh lại, Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu bé, hôn một cái lên mặt cậu bé: “Nếu mệt thì ngủ tiếp đi, nha?”

Mạn Nhi nói: “Anh ơi, Mạn Nhi sẽ ở cùng anh, anh ngủ tiếp đi”

Bạc Vũ Minh cố mở mắt, nhìn sang Vân Giai Kỳ, khàn khàn nói: “Dì ơi…

Cậu bé muốn gọi “Mẹ”, nhưng cậu bé đã đồng ý với cô là phải giữ bí mật, cho nên không dám gọi.

Sao Vân Giai Kỳ lại không nhìn ra sự mong đợi cháy bỏng trong mắt cậu bé cho được, vì thế nói: “Mẹ ở đây chăm sóc con, không đi đâu hết”

Cô tự xưng “Mẹ” với cậu bé.

Ánh mắt Bạc Vũ Minh lóe lên một cái, nước mắt đột nhiên tràn ra từ khóe mắt.

Mẹ…

Đúng là một chữ ấm áp.

Bạc Vũ Minh đột nhiên giơ hai tay lên, đòi cô ôm một c: ơi, ôm một cái.

Vân Giai Kỳ lập tức ôm lấy cậu bé. Lúc này Bạc Vũ Minh mới thỏa mãn, hài lòng dụi một cái lên vai cô, không khỏi tham lam mùi hương thơm ngọt trong lòng cô.

Được mẹ ôm trong lòng thật ấm áp quá.

Cậu bé cảm thấy thời gian như ngừng trôi, cậu sẽ có thể cứ ôm như thế không buông tay. Nhưng cậu bé quả thực đã mệt mỏi quá rồi, chỉ một lát sau tay cậu bé đã không có sức lực mà rũ xuống.

Vân Giai Kỳ biết tác dụng của thuốc mê vẫn còn, vì thế vỗ về an ủi cậu bé, nói: “Ngủ đi nào, mẹ sẽ không đi đâu”

“Ừm..” Âm thanh của Bạc Vũ Minh dần nhỏ nhỏ xuống rồi ngủ mất.

Nhưng mà lần này khi cậu bé nhắm mắt lại thì cảm thấy vô Mẹ cùng yên lòng, khóe miệng còn nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.

Vân Giai Kỳ nhìn Mạn Nhị, nói với cô bé: “Mạn Nhi, con cũng cùng ở lại đây chăm sóc anh, được chứ?”

Mạn Nhi gật đầu: “Vâng!”

Bạc Tuấn Phong phái vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng bệnh. Vân Giai Kỳ thì để Doãn Lâm canh giữ ở hành lang, nếu lại gặp người nhà họ Bạc và người nhà họ Vân thì đuổi đi luôn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã tới đêm khuya.

Phòng bệnh rất lớn, còn có hai cái phòng ngủ.

Vân Giai Kỳ dỗ Mạn Nhi tắm và đánh răng xong, chuẩn bị ôm cô bé lên giường ngủ thì ở ngoài cửa, Tân Khải Trạch đột nhiên gõ cửa.

Bạc Tuấn Phong nói: “Vào đi”

Tân Khải Trạch đẩy cửa ra, đứng ở cửa, giọng thấp xuống: “Cậu Bạc, Lai Ân đã bị khống chế, bên nhà họ Vân đã gọi điện thoại trao đổi với sở thú, yêu cầu bọn họ tiến hành cho con sư tử kia một cái chết an lành”

“Lai Ân?

‘Vừa nghe thấy tin tức về “Lai Ân”, Mạn Nhi lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tân Khải Trạch, ánh mắt lóe lên: “Bọn họ sẽ làm gì Lai Ân ạ? Bọn họ muốn giết Lai Ân sao?”

Tân Khải Trạch gật đầu.

Mạn Nhi lập tức kích động nói: “Không được!”

Lai Ân là bạn của Vũ Minh, nó đã bảo vệ bọn họ, tại sao lại tiến hành cho nó một cái chết an lành?

Bạc Tuấn Phong nhíu mày lại: “Ai nói thế?”

Tân Khải Trạch nói: “Cô Vân Ngọc Hân. Cô ấy nói con sư tử này sẽ làm người khác bị thương, vua phạm pháp cũng phải chịu tội như dân, huống chỉ là một con súc sinh. Gây ra chuyện lớn như thế, cô ấy yêu cầu sở thú bàn giao lại, hơn nữa còn xử tử Lai Ân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK