Chương 124
Người đàn ông đặt máy sấy vào chỗ cũ, vỗ nhẹ vào eo cô: “Đứng dậy”
“Làm gì?”
“Em nói xem?”
“Khi nào anh đi?” Vân Giai Kỳ quay lại nhìn chăm chăm vào anh.
Anh nghĩ thế nào khi đến Las Vegas tìm cô? Rốt cuộc khi nào anh đi?
Giọng điệu này chắc chắn là đang muốn đuổi người ta rồi.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày một cách không vui: “Khi nào em đi thì khi đó anh đi”
Anh đã đến đây rồi thì không có lý do gì phải trở về nước một mình.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Anh quản tôi?”
Bạc Tuấn Phong cũng đáp lại giống như lời của cô: “Vậy thì em cũng mặc kệ anh đi”
“Anh..” Vân Giai Kỳ thật sự cạn lời.
Cô còn chưa nghĩ ra sẽ dùng lời gì để nói lại anh thì một giây sau cô đã bị nhấc lên và bị người đàn ông đó ôm vào lòng.
Vì cô đã miễn cưỡng đứng dậy nên anh bế cô lên.
Bàn tay nhỏ bé của Vân Giai Kỳ đấm mạnh vào vai anh: “Anh muốn làm gì thì làm sao? Ai cho phép anh bế tôi chứ?”
“Anh thấy em hình như không đi được nữa rồi?”
“Hứ, ai nói anh tôi không đi được nữa?”
Vân Giai Kỳ cố ý dùng những lời này để đâm chọc anh: “Thể lực của tôi rất tốt”
“B?
Bạc Tuấn Phong mỉm cười hài lòng, anh có thể nghĩ rằng đây là sự khiêu khích của cô đối với anh.
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong nói ra một câu không đầu không đuôi: “Chỉ mong những lời này của em đều là thật”
Nói xong, người đàn ông ấy đặt cô lên giường. Chiếc giường cỡ lớn này lại đặc biệt êm ái.
Ở trên giường cơ thể của Vân Giai Kỳ khẽ run lên.
Cuối cùng cô chống tay vào ngực của người đàn ông, tức giận nói: “Bạc Tuấn Phong, tôi không cho phép anh chạm vào tôi, anh rất bẩn!”
“Bẩn?”
Bạc Tuấn Phong giả vờ giải thích: “Anh tắm rồi mà”
Vân Giai Kỳ khó chịu nói: “Tôi thích một người đàn ông sạch sẽ, anh đã chạm vào Vân Ngọc Hân thì tôi không cần anh”
Chân mày của Bạc Tuấn Phong hơi nhíu lại: “Ai nói là anh đã chạm vào cô ta?”
*,” Vân Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn anh.
Làm sao có thể!
Trong năm năm qua, ngay cả một ngón tay của cô ta anh còn chưa chạm vào!
“Anh không có chạm vào cô ta” Người đàn ông lặp lại lần nữa.
Anh không muốn có một sự hiểu lầm tai hại nào giữa anh và cô.
Vân Giai Kỳ nói: “Vậy thì chắc chắn anh cũng đã chạm vào những người phụ nữ khác!”
Năm năm qua, cô không tin anh thật sự “giữ thân mình như ngọc”, không một cành lá chạm vào thân.
“Vân Giai Kỳ, anh chưa từng có người phụ nữ nào khá Bạc Tuấn Phong nói: “Ngoài em ra thì không có một ai!”
Vân Giai Kỳ hoàn toàn không nói nên lời “Từ đầu đến cuối anh chỉ có duy nhất một mình em”
“Tôi.” Vân Giai Kỳ nghiến răng: “Tôi không tin!”
Với giọng điệu có phần trêu chọc, người đàn ông nghiêm túc nói: “Anh sẽ chứng minh cho em thấy”
Nói xong, anh giữ chặt sau gáy cô, đôi môi mỏng áp chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, không cho cô có cơ hội chất vấn.