Chương 52:
Nhưng mà Vân Ngọc Hân vẫn đang ở trong phòng bệnh, cô không muốn nhìn thấy cô ta, điều đó chỉ khiến cô cảm thấy bưồn nôn.
‘Vân Ngọc Hân thấy cô định rời đi thì cô ta lập tức bước ra khỏi phòng bệnh rồi nói với cô: “Vân Giai Kỳ?”
‘Vân Giai Kỳ không nhìn lại mà quay lưng về phía cô ta, trông rất lạnh lùng.
‘Vân Ngọc Hân đi vòng qua trước mặt cô, khế cười, vén vài sợi tóc rối bù ra sau tai, cười nói “Vân Giai Kỳ… xin lỗi… cô ở đây bao lâu rồi?”
Cô ta nhìn Bạc Tuấn Phong đố mồ hôi hết cả người ở trong phòng thì ngượng ngùng nói: “Anh Tuấn Phong bị sốt… vừa rồi đột nhiên xảy ra chuyện, anh ấy ôm tôi không chịu buông ra… cô vừa mới đến thôi, tại sao lại muốn rời đi rồi?”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái “Tôi đến đây đế đưa Vũ Minh thôi, vẫn còn việc phải làm”
Vân Ngọc Hân nhìn cô một cách cảnh giác: “Vũ Minh tại sao lại đi cùng với cô?”
‘Vũ Minh là con của cô ta và anh Tuấn Phong, người phụ nữ này không có tư cách động vào cậu bét ‘Vân Giai Kỳ cong lên khóe môi: “Tôi tình cờ gặp mặt, có chuyện gì sao?”
‘Vân Ngọc Hân thấy cô lạnh lùng với mình nhưng mà cô ta vẫn mỉm cười.
Gô ta nói với Vũ Minh: “Vũ Minh, con đến bên cạnh mẹ nhé?”
Vũ Minh vẫn đứng bên cạnh Vân Giai Kỳ, bất động.
‘Vân Ngọc Hân lúng túng một lúc, cô ta nhìn Vân Giai Kỳ nén giận, bình tĩnh nói: “Vân Giai Kỳ, cô đừng tức giận nữa được không? Nghe nói cô.
sắp đính hôn với anh Tống rồi đúng không, vậy thì phải nói câu “chúc mừng” trước rồi! Nhưng mà tại sao cô lại không nói với cha mẹ về vấn đề này?
Ngày đó, cô phá vỡ chuyện của nhà họ Vân, tôi đã cố gắng thuyết phục h: Vân Giai Kỳ lạnh lùng nhìn, không phản ứng.
‘Vân Ngọc Hân lại nói: “Ngày đó cô thật sự là làm hơi quá rồi, ném những thứ khác thì cũng thôi đi, đăng này cô lại đập nát tất cả những bức tranh sơn dầu yêu thích của ông nội. Ông nội tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim… nhưng mà, dù sao thì cô cũng là con gái ruột của cha mẹ, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng máu mủ tình thâm, có gì mà không thể bỏ qua được chứ?”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ lạnh lùng nhìn cô ta.
Bây giờ, trước mặt Bạc Vũ Minh, Vân Ngọc Hân lặng lẽ đóng vai người vô tội, chịu mọi oan ức, thật đáng kinh tởm.
“Cô cũng biết rằng “máu mủ tình thân sao, vậy tại sao cô lại không nhận cha mẹ mình Nụ cười trên mặt Vân Ngọc Hân chợt tắt ngúm.
Vân Giai Kỳ tiến đến gầi một bước, từng.
chữ từng chữ con gái ruột của bọn họ, tại sao không trở về Lý Uyển Đồng mà ở nhà họ Vân?”
Nhất thời sắc mặt của Vân Ngọc Hân tái nhợt, lập tức nói: “Cô muốn tôi đi thì tôi sẽ đi, cô không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ không ở trong nhà họ.
Vân nữa.”
“Lời như vậy thì thôi cứ quên, cô nói cứ như là tôi đang đuổi cô đi, nếu cô thật sự quan tâm đến máu mủ ruột thịt thì đã sớm về với mẹ rồi. Cô lưu luyến ở đây lâu như vậy chẳng qua là vì chê xuất thân gái nhảy của Lý Uyển Đồng. Cô coi thường, bà ta, coi bà ta như bùn tanh hôi, huống chỉ nhà họ Vân cho nhiều như vậy”
hị Sau một lúc dừng lại, Vân Giai Kỳ lại nói: “
cô quay lại với Lý Uyển Đồng, vậy cô làm sao có.
thể kết hôn với Bạc Tuấn Phong với danh nghĩa “cô chủ nhà họ Vân đây? Khi chuyện đó xảy ra, cô thật sự rời đi thì hẳn nhà họ Vân sẽ nghĩ rắng tôi đã đuổi cô đi, tiếng lành cũng là do cô chiếm hết, còn tôi lại trở thành một kẻ xấu xa và không thể tha thứ”
“Vân Giai Kỳ, cô không muốn anh Tuấn Phong nữa đúng không? Không phải cô đã nói như vậy.
sao? Nếu cô đã sắp đính hôn với Tống Hạo Hiên, vậy thì tôi và anh Tuấn Phong không thể ở bên nhau sao?”
‘Vừa nói, cô ta vừa xoa nhẹ chiếc nhắn kim cương trên ngón áp út của mình.
Ánh mắt Vân Giai Kỳ rơi vào ngón áp út của cô †a, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
‘Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng lấy tay che sau lưng, đỏ mặt.
“Chiếc nhẫn này là do Tuấn Phong tặng cho iệc đính hôn của tôi và anh Tuấn Phong, cô…
có đến không?” Cô ta ngập ngừng hỏi.
‘Vân Giai Kỳ nhướng mày: “Cô nói chiếc nhẫn này là do Bạc Tuấn Phong tặng cho cô?”
“ừ Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Đây là lỗi của anh ta”
‘Vân Ngọc Hân nhìn cô đầy nghỉ ngờ.
“Cô không biết à?” Vân Giai Kỳ nghỉ ngờ nhìn cô ta: “Anh ta đã mua chiếc nhẫn này cho tôi khi cầu hôn tôi, tôi không cần nên đã vứt đi, vậy mà anh ta lại tặng lại cho cô sao? Không thể nào, chẳng lẽ Bạc Tuấn Phong không có tiền để mua một chiếc nhắn kim cương mới sao? Vậy mà anh †a lại tặng cô một chiếc nhẫn đính hôn mà tôi không muốn?”
Khuôn mặt của Vân Ngọc Hân đỏ bừng trong chốc lát, sau đó lại biến thành màu xanh lam.
Vốn dĩ cô ta có ý định cố tình chọc tức Vân Giai Kỳ, nhưng mà cô ta không ngờ rằng nó trở thành nỗi nhục của chính cô ta.
‘Vân Ngọc Hân nghiến răng nghiến lợi nhìn cô!
Nếu không phải ở trước mặt Bạc Vũ Minh thì cô ta đã lộ bản chất từ lâu rồi!
Bây giờ cô ta hận Vân Giai Kỳ đến nỗi cô ta không thể chờ đợi được mà muốn xé toạc miệng cô ra, nhưng mà cô ta phải cố gắng kìm nén nó.
Vân Giai Kỳ lười nói nhảm với Vân Ngọc Hân, “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”