Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 338

“Mẹ không phải. Mẹ…”

 

Vân Giai Kỳ quả thực là có trăm miệng cũng không biện bạch được.

 

Mạn Nhi chỉ nói mấy câu, nhưng từng chữ đâm tim.

 

Cô không phải là kẻ buôn người, càng không phải tên lừa đảo.

 

Sao Mạn Nhi lại đột nhiên trở nên như thế?

 

Vân Giai Kỳ cẩn thận từng li từng tí tiến gần mấy bước, ghé mặt đến trước mặt cô bé, cẩn thận dè dặt nói: “Mạn Nhi, con quên những lời con nói rồi sao? Con nói con thích mẹ nhất…”

 

“Mẹ tôi tên là Vân Ngọc Hân. Cô không phải mẹ tôi”

 

Tay nhỏ của Mạn Nhi ôm bả vai quản gia, nói với Vân Giai Kỳ: “Đi ra.”

 

Cô bé như một con thú nhỏ bất an, vẻ mặt cảnh giác nhìn Vân Giai Kỳ.

 

Vân Giai Kỳ nói: “Là bọn họ đang lừa con. Mạn Nhi, con quên những lời mẹ nói với con rồi sao? Lời của người xấu, không được tin tưởng”

 

“Cô mới là người xấu”

 

“Mạn Nhi, để mẹ ôm con được không?” Vân Giai Kỳ chỉ coi như cô nhóc đang hờn dỗi với mình.

 

Cho dù cô biết rằng, Mạn Nhi có hờn dỗi thế nào cũng sẽ không nói chuyện với cô như vậy.

 

Nhất định là người của nhà họ Bạc đã nói với đứa trẻ cái gì đó, Mạn Nhi mới trở nên như thế này.

 

Vân Giai Kỳ bất chấp tiến lên, lập tức cướp Mạn Nhi từ trong lòng của quản gia, ôm vào trong ngực mình.

 

Quản gia cực kỳ hoảng sợ: “Cô chủ nhỏ”

 

Mạn Nhi sợ hãi đến mức trợn to mắt, vừa thấy Vân Giai Kỳ đoạt cô bé qua, cô bé liền ở trong lòng Vân Giai Kỳ vừa đạp chân, vừa dùng tay nhỏ tát vào mặt Vân Giai Kỳ, sợ hãi mà khóc lên: “Người phụ nữ xấu xa.

 

Đừng chạm vào tôi. Người phụ nữ xấu xa”

 

“Mạn Nhi, mẹ là mẹ của con, sao con không nhận ra mẹ chứ?”

 

Mạn Nhi dùng chân đạp cô, lại dùng tay đánh cô, nhưng Vân Giai Kỳ cũng không nỡ buông tay.

 

Đứa trẻ giãy dụa quá mạnh, cô căn bản không ôm được, lảo đảo một cái, xém chút ngã xuống đất, lại theo bản năng bảo vệ Mạn Nhi, sợ cô bé bị tổn thương nửa phần.

 

Mạn Nhi gào khóc lợi hại: “Người phụ nữ xấu xa. Đừng chạm vào tôi. Ông cố… Ông cố…”

 

“Được lắm. Dám cướp người ở trong địa bàn nhà họ Bạc. Buông đứa trẻ ra. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô”

 

Vân Giai Kỳ lại gắt gao ôm Mạn Nhi không buông tay.

 

Mạn Nhi là miếng thịt trong lòng cô sao cô có thể cam lòng giao cho người khác được.

 

Cho dù Mạn Nhi vừa đánh vừa đá cô, nhưng Vân Giai Kỳ vẫn sống chết không buông tay.

 

Nhà họ Bạc và vệ sĩ lập tức cùng nhau tiến lên, nhao nhao lấy vũ khí trên người ra, đánh về hướng Vân Giai Kỳ.

 

Cho dù đang đối phó với một cô gái yếu đuối, nhưng nhóm vệ sĩ ra tay không chút nương tình.

 

Vậy mà dám cướp người trên địa bàn của nhà họ Bạc, người phụ nữ này điên rồi sao?

 

Doãn Lâm thấy thế liều lĩnh nhào tới, tiện tay cởi chiếc áo khoác trên người ra, phủ lên người Vân Giai Kỳ.

 

Thấy vệ sĩ không ngừng vây lên, anh ta dùng cả cơ thể bảo vệ Vân Giai Kỳ, mặc cho những vũ khí kia đánh trên người anh ta.

 

Vân Giai Kỳ ôm chặt lấy Mạn Nhi, nhắm chặt hai mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK